Tâm sự
23/11/2015 10:05Ba ngày ốm chồng chỉ nhắn tin hỏi thăm tôi hai lần
![]() |
Ảnh minh họa |
Cưới nhau mới vài tháng, tôi cảm nhận anh không thay đổi mà ngày càng khiến tôi thất vọng vì sự vô tâm. Đỉnh điểm là vào tuần rồi, tôi bị sốt nhưng cuối tuần vẫn đón xe từ Tiền Giang đi hơn 3 tiếng đồng hồ về nhà chồng. Trời mưa, tôi xuống xe vẫn không thấy anh ra đón dù đã báo trước khi gần tới. Tôi đứng trú mưa, đường tối và rất mệt. Một lát sau anh ra, tôi càu nhàu chuyện anh ra đón trễ, anh tỏ ra khó chịu. Khi phở bưng ra, anh lẳng lặng ăn cũng không hỏi tôi tiếng nào. Tôi nói anh vô tâm, không quan tâm đến vợ, anh liền bỏ đũa bảo tới bữa ăn cũng không yên. Tôi cũng bỏ đũa không ăn, anh đập bàn ngay trong quán tỏ vẻ giận dữ. Tôi tủi thân, bỏ khỏi quán, đi bộ dầm mưa gần một km về nhà chồng. Anh đuổi theo năn nỉ, xin lỗi nhưng tôi nhất quyết không lên xe.
Thật sự lúc đó, vì nghĩ đến bổn phận dâu con chứ không tôi đã bỏ về. Đến nhà, ba mẹ chồng hỏi, tôi chữa cháy bảo vì anh quên mang áo mưa nên cả hai đều ướt cho ba mẹ yên tâm. Tôi vào nhà tắm một lúc sau thì cơn sốt lại kéo đến. Tôi uống thuốc vẫn không khỏi, mẹ chồng bảo anh chở tôi qua phòng khám gần nhà truyền dịch (chứ không phải anh tự đề nghị). Trên đường đi, vợ chồng đã làm lành vì tôi không muốn lớn chuyện, cứ im lặng với nhau ba mẹ sẽ nghi ngờ và buồn lòng. Lúc tôi nằm truyền dịch, anh nằm giường vô tư lấy điện thoại chơi game, xem phim. Khi tôi lên cơn sốt, anh vẫn chơi game, chỉ có nhân viên phòng khám chăm sóc. Tôi trách anh vô tâm, anh bảo không lẽ em muốn anh vồ vập chăm sóc mới là quan tâm? Tôi nằm ứa nước mắt tủi thân, anh biết làm tôi buồn nên bỏ điện thoại, chăm sóc tôi. Bác sĩ tại phòng khám khuyên tôi vào viện vì bị sốt xuất huyết chứ không phải sốt thông thường. Ban đầu tôi định sẽ tự lo nhưng vì bị sốt nặng, chồng không thể nghỉ việc cả tuần để lo, ba mẹ chồng phải buôn bán nên tôi gọi mẹ ruột lên chăm sóc.
Khi tôi nằm viện anh cũng quan tâm, lo lắng nhưng chỉ ở mức bình thường. Đến ngày thứ 2 tôi nằm viện, anh bảo tối phải đi nhậu với người thầy trong trường vì đã hẹn trước. Sau 5 ngày ở viện tôi cũng được về nhà. Hai ngày về nhà, họ hàng đến thăm rất nhiều, ai cũng hỏi anh sao ngày chủ nhật không thấy về thăm vợ, tôi và mẹ ruột đều bệnh vực rằng anh đã theo tôi về và trở lại thành phố, anh bận trực, bận ngoại khoá chứ không dám nói vì bận đi đám cưới. Ngày thứ ba tôi về nhà nhưng chỉ có 2 lần anh nhắn tin hỏi tôi đã hết bệnh hẳn chưa. Tôi giận nên anh gọi không bắt máy và trách anh vô tâm, anh bảo rằng do anh gọi tôi không bắt máy chứ anh không vô tâm.
Thật sự tôi không quá yếu đuối đến nỗi phải dựa dẫm chồng, không cần anh phải vất vả về thăm tôi khi đường xa, bệnh của tôi cũng không quá nghiêm trọng, anh còn công việc, xã giao, nhiều chuyện phải lo, nhưng chỉ cần anh tỏ ra lo lắng cho tôi, có ý muốn thu xếp mọi chuyện để về với vợ là đã vui rồi. Tất nhiên, tôi sẽ khuyên anh ở lại thành phố lo công việc, ai hỏi gì tôi sẽ có cách nói đỡ cho anh. Ấy vậy mà anh không hề hiểu, không tỏ ra lo lắng cho vợ, khi tôi trách thì anh bảo không hiểu cho anh, đòi hỏi những điều anh không làm được.
Ngoài chuyện đó ra, chồng tôi rất tốt và hiền, chưa bao giờ to tiếng, chuyện chăn gối cũng rất hoà hợp. Tôi rất buồn và hoang mang, không biết mình đòi hỏi quá đáng ở chồng không? Một người vợ muốn được chồng cưng chiều, lo lắng, thương nhớ có phải là yếu đuối quá không?
Theo Vân (Ngoisao.net)