Tâm sự
29/03/2016 10:02Bạn gái đã ra đi mãi mãi trên đường đến nhà tôi ra mắt
![]() |
Đám tang em tôi đến cả ba ngày, xin ba mẹ em cho tôi được đứng bên quan tài. Họ không đồng ý nhưng vẫn chấp nhận cho tôi ở lại. Bạn bè em rồi bạn bè tôi đến viếng, họ an ủi tôi rất nhiều. Những ngày đó, nước mắt của tôi chảy ngược vào trong. Mỗi lần nghe tiếng kèn ai oán thổi lên, tôi lại thấy tim mình đau nhói. Tôi cách ly với mạng xã hội, với những thú vui mà ngày trước thường dùng. Tôi không dám nghe lại bản nhạc mà ngày trước cả tôi và em đều thích nghe, mỗi lần cùng đi uống cà phê ở quán người bạn là chúng tôi lại nhờ mở nhạc đó. Giờ tôi không dám nghe vì sợ nghe rồi sẽ không thể thôi nhớ em được.
Cuộc đời thực tế không như trong những bộ phim, không phải ai cũng được kết thúc có hậu. Thà tôi chịu mất em vì nghèo, để em lấy người khác, để tôi vẫn có thể nhìn thấy em, thầm chúc cho em được hạnh phúc còn hơn phải chịu mất em mãi mãi. Tôi rất hận bản thân vì ngày trước mình quá tự ti, nhiều lúc đã làm em buồn, không yêu em hết lòng; để rồi hôm nay không còn em nữa, tôi lại nhớ da diết và giận mình vô cùng. Gần nửa năm từ lúc em mất, tôi vẫn nhớ những kỷ niệm đã có của hai đứa. Tôi không biết đến bao giờ mình có thể quên được em nhưng nói thật là không muốn quên, cũng không muốn chôn vùi mình trong những ký ức đau khổ đó.