-
Chủ tịch Đà Nẵng phê bình 29 xã , phường chậm cập nhật số liệu chi trả quà 2 - 9
-
Những thiết bị mệnh danh là "thần ăn cắp điện" bạn nên biết
-
Chủ tịch TPHCM Nguyễn Văn Được lý giải việc "không tự nhiên mà một số chủ tịch xin nghỉ"
-
Thông tin cá rô phi "có độc", gây hại sức khỏe, nhà khoa học nói gì?
-
Những hình ảnh đang khiến cộng đồng mạng cười vỡ bụng: Đây là lý do nhiều cô giáo mầm non được khuyên đi tập Gym!
-
Gia Lai: Bị ong vò vẽ tấn công, 3 cháu nhỏ thương vong
-
Mùa thu, hãy nhớ ăn món này: Nấu dễ, nguyên liệu lại giúp bổ phế khí, trị ho và tăng cường khả năng miễn dịch
-
Lãnh đạo Hải Phòng "vi hành" làm rõ vụ nhà phà từ chối chở khách rời đảo Cát Bà
-
Đám giỗ miền Tây "lên đời" thành tiệc buffet: Bàn tiệc dài như quầy tại nhà hàng, món nào cũng xịn khiến ai cũng bất ngờ
-
Vị Tổng thống Mỹ duy nhất sống sót sau 2 vụ ám sát bằng súng chỉ trong một tháng
Gia đình
08/08/2025 08:26Đón mẹ già lên thành phố sống chung để báo hiếu, nửa năm sau tôi phải thừa nhận một thực tế đau lòng
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo ngoại thành Hà Nội. Nhà neo người, bố lại mất sớm, một mình mẹ làm lụng vất vả nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Suốt bao năm qua, chưa khi nào tôi quên những bữa cơm của hai mẹ con chỉ có đĩa rau luộc cùng bát nước mắm qua ngày. Thế nhưng, mẹ vẫn luôn cố gắng dành dụm cho tôi ăn học cho bằng bạn bằng bè.
Vì vậy, tôi luôn thầm hứa, bản thân phải nỗ lực, cố gắng gấp đôi, gấp ba người khác, lớn lên có điều kiện nhất định sẽ cho mẹ cuộc sống đủ đầy lúc tuổi già, bù đắp cho những tháng ngày mẹ đã vất vả vì tôi.
Vì mục tiêu đó, sau khi tốt nghiệp ra trường, tôi lao vào đi làm kiếm tiền. Ngoài làm công việc chính, tôi còn nhận thêm các dự án ngoài để gia tăng thu nhập. Mỗi lần về quê, nhìn sức khỏe của mẹ ngày một giảm đi, ước mong đón mẹ lên thành phố chăm sóc, phụng dưỡng lại trở nên mạnh mẽ trong tôi.
Ảnh minh họa.
Năm 32 tuổi, tôi lấy vợ và đón cô con gái đầu lòng hơn 1 năm sau đó. Không lâu sau, tôi bàn với vợ mua một căn chung cư tầm trung để con cái có chỗ ở rộng rãi hơn. Tôi cũng dành một phòng riêng để thực hiện ước mơ đón mẹ lên sống cùng. Chỉ nghĩ đến đó thôi, lòng tôi hân hoan đến lạ.
Bởi tôi nghĩ, nếu lên sống chung cùng vợ chồng tôi, mẹ sẽ không còn cô đơn, không còn lủi thủi một mình trong căn nhà cũ nơi quê nhà. Không còn lo mưa gió, ốm đau mà không có người chăm sóc nữa.
Vợ tôi không phản đối nhưng cũng không hoàn toàn vui vẻ với quyết định đón mẹ lên của tôi. Thế nhưng, tính tôi đã quyết nên cô ấy không gàn. Hơn nữa, lúc ấy tôi nghĩ, mẹ tôi là người hiền lành nên cuộc sống mẹ chồng, nàng dâu sẽ không xảy ra những va chạm như trên phim người ta vẫn hay diễn. Thế nhưng, mọi thứ lại diễn ra không hoàn toàn như tôi vẫn nghĩ…
Thời gian đầu, cuộc sống gia đình tôi vô cùng đầm ấm, hạnh phúc. Được nhìn thấy mẹ hàng ngày rồi thấy bà vui vẻ ẵm bồng và nựng cháu, lòng tôi ấm áp biết bao. Tôi thấy những nỗ lực mình bỏ ra suốt thời gian qua là hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng rồi, từng ngày trôi qua, mọi thứ lại dần đổi khác.
Mẹ tôi không quen nếp sống sinh hoạt trên thành phố nên thường bị mất ngủ. Bà dậy sớm quét nhà, nấu nướng, giặt giũ khi vợ chồng tôi vẫn còn đang say giấc.
Những món ăn mẹ nấu không hợp khẩu vị của vợ tôi, thậm chí, đến chính tôi cũng đã không còn cảm nhận được sự thân thuộc trong các món ăn của mẹ. Nhiều lúc, tôi phải cố ăn cho mẹ vui nhưng thực sự có món rất "khó nuốt".
Mẹ tôi tính tiết kiệm, hay tiếc rẻ đồ ăn nên thường cất trong tủ lạnh để đun đi đun lại ăn nhiều lần. Nhưng điều này lại vô tình khiến vợ tôi bị ngộ độc thực phẩm, em bé bú mẹ cũng bị tiêu chảy khiến cả nhà một phen náo loạn. Vợ tôi dù không nói ra nhưng tôi thấy được sự không thoải mái nơi cô ấy.
Rồi mẹ can thiệp vào cách chi tiêu, cách chăm sóc trẻ – những điều mà tôi biết mẹ chỉ muốn tốt cho chúng tôi, nhưng lại khiến không khí trong nhà nhiều lúc trở nên căng thẳng.
Tôi đi làm cả ngày, buổi tối về nhà lại phải làm cầu nối giữa mẹ và vợ nên nhiều lúc cũng bị áp lực. Không những thế, càng ngày, thấy mẹ ít cười hơn, hay ngồi ngoài ban công nhìn về phía xa xăm, tôi cũng thấy lòng buồn khó tả.
Có lần mẹ nói, có lẽ mẹ không hợp cuộc sống trên thành phố, mẹ muốn về quê, nơi có sân vườn, có những người bạn già của mẹ. Thế nhưng, tôi lại không muốn làm vậy. Tôi động viên mẹ cố gắng thêm một thời gian nữa để thích nghi với cuộc sống trên thành phố và để mẹ chồng nàng dâu hiểu nhau thêm, lúc ấy sẽ thoải mái hơn.
Tuy nhiên, càng ngày, mọi việc lại càng có chiều hướng xấu đi. Nhiều đêm mất ngủ, tôi đã nghĩ đến chuyện hay gửi mẹ vào một viện dưỡng lão gần nhà. Cuối tuần đến đón bà về chơi với cháu. Như vậy, mẹ vừa được chăm sóc y tế vừa có những bạn già trong đó bầu bạn mà vẫn có hai ngày cuối tuần được ở bên con cháu.
Vậy mà, khi vừa nói ra ý định đó, tôi thấy mẹ chợt rơi nước mắt. Có lẽ mẹ nghĩ, tôi không cần bà nữa, muốn "tống" bà vào viện dưỡng lão cho nhàn thân. Ý định đó của tôi vô tình lại tạo ra thêm một khoảng không gian lớn trong nhà. Một sự im lặng đến ngột ngạt vô cùng.
Suốt bao nhiêu năm tôi cố gắng "cày cuốc" để thực hiện ước mơ đón mẹ lên sống cùng để báo hiếu nhưng chỉ sau vỏn vẹn nửa năm, tôi lại thấy dường như mình đang khiến mẹ buồn phiền hơn.
Và lần đầu tiên, tôi phải thừa nhận thực tế rằng, việc báo hiếu cho mẹ thực sự không hề dễ dàng như tôi vẫn nghĩ. Và không phải cứ đưa mẹ về sống cùng mới là cách báo hiếu tốt nhất.
Giờ tôi đang đứng giữa ngã ba đường, chưa biết phải làm thế nào. Để mẹ về quê; gửi mẹ vào viện dưỡng lão hay tiếp tục để mẹ sống cùng gia đình tôi… đâu mới là phương án tốt nhất. Nếu ai đã từng trong hoàn cảnh của tôi, xin hãy cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.








- Cựu HLV MU đi xe băng qua sân, CĐV ngơ ngác (11:27)
- Danh tính các đối tượng hành hung dã man 2 anh em giúp người gặp nạn ở Bắc Ninh (11:22)
- Chủ tịch Đà Nẵng phê bình 29 xã , phường chậm cập nhật số liệu chi trả quà 2 - 9 (11:18)
- Sao nữ nổi tiếng miền Tây ai cũng biết mặt: Huỷ hôn với bạn trai Tây yêu 12 năm, nhan sắc hiện tại miêu tả bằng 1 chữ! (11:16)
- Sốc: HLV ép sinh viên hiến máu để nghiên cứu như phim kinh dị (11:08)
- "Thần đồng chính trị" Pháp và bài toán bất khả thi (11:08)
- Những thiết bị mệnh danh là "thần ăn cắp điện" bạn nên biết (11:05)
- iPhone 17 Air thực sự đáng mua nhất năm nay, cầm trên tay ai cũng thốt lên: "Si mê, khó tin, tuyệt diệu" (11:00)
- "Đừng đùa với Lê Hoàng Hiệp" (11:00)
- Chủ tịch TPHCM Nguyễn Văn Được lý giải việc "không tự nhiên mà một số chủ tịch xin nghỉ" (32 phút trước)




