-
5 ô tô va chạm liên hoàn, cao tốc ùn tắc nghiêm trọng
-
Diễn biến mới nhất vụ "xây nhà nhầm" trên đất người khác ở Hải Phòng
-
Đuôi siêu bão Ragasa quét lên Nam bộ, TP.HCM nguy cơ mưa lớn kết hợp triều cường
-
Cô gái tố tài xế taxi sàm sỡ trên xe ở Ninh Bình
-
Ô tô lùi đổ trụ xăng ở Hà Nội: Nhân viên kể phút thoát khỏi ngọn lửa dữ dội
-
Nữ sinh mất tích bí ẩn, đồ vật cá nhân được phát hiện tại nhiều nơi ở Hà Nội
-
Tại sao người Việt "ăn nóng" còn người phương Tây chuộng "lạnh"?
-
Tìm tài xế xe bán tải chạy xe kiểu "ông trời con" ở TP HCM
-
Phó tổng Đỗ Quang Vinh choáng vì iPhone 17 Pro Max: "Mọi người giàu, hay có chỗ mua rẻ mình không biết nhỉ?"
-
Thử ngay: Ngồi thế này 10 phút mỗi ngày, gan thận khỏe lên trông thấy
Gia đình
22/09/2025 09:30Bạn bè bảo: "Đưa ông ta đi, dù sao cũng chỉ là bố dượng thôi, có máu mủ gì đâu", tôi nghe mà lòng lạnh buốt
Tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi, chưa lập gia đình, mẹ tôi qua đời 4 năm trước, hiện tại tôi sống với người bố dượng . Người ta thường bảo, bố dượng thì khó mà thương con riêng của vợ nhưng trường hợp của tôi lại khác. Từ ngày mẹ tôi đi bước nữa, bố dượng đến nhà này với một tấm lòng hiền lành, bao dung. Tôi còn nhớ như in hồi nhỏ, ông thường chở tôi đi học bằng chiếc xe đạp cọc cạch, tối về lại ngồi dạy tôi từng phép toán, từng chữ viết. Chưa bao giờ ông phân biệt đối xử vì tôi không phải con ruột của mình. Ông thường nói: "Đã gọi là gia đình thì phải thương nhau cho trọn".
Thế mà đời lại trớ trêu. Vài năm gần đây, khi tuổi già và bệnh tật ập đến, ông thay đổi hẳn. Bác sĩ bảo ông mắc chứng rối loạn tâm thần tuổi già, lúc tỉnh lúc mê, có khi hiền như ngày xưa, có khi lại nổi cơn dữ dội, cầm bất cứ thứ gì trên tay để đánh người. Mà người ông hay nhắm tới nhất lại là tôi. Nhiều bận đang ăn cơm, ông gạt cả mâm, chửi tôi là kẻ xa lạ ăn bám. Có hôm nửa đêm, ông cầm gậy chạy quanh nhà, miệng lẩm bẩm những câu không đầu không cuối, rồi bất ngờ vụt vào tôi, khiến vết bầm tím chằng chịt khắp người.

Bạn bè biết chuyện ai cũng khuyên tôi: "Đưa ông ta đi, dù sao cũng chỉ là bố dượng thôi, có máu mủ gì đâu", tôi nghe mà lòng lạnh buốt. Đúng, ông không sinh ra tôi nhưng ông đã nuôi tôi khôn lớn, đã dành cả tuổi trẻ để che chở cho mẹ con tôi. Chẳng lẽ chỉ vì ông bệnh tật, tôi lại nỡ bỏ mặc?
Có những hôm mệt quá, tôi chỉ muốn buông tay nhưng nhìn ánh mắt ngơ ngác của ông khi cơn bệnh lắng xuống, nghe ông lẩm bẩm gọi tên tôi bằng giọng trìu mến của ngày xưa, tôi lại thấy mình không đủ can đảm. Người cha từng dắt tôi qua những năm tháng cơ cực giờ đây giống như một đứa trẻ lạc lối, nếu tôi quay lưng, ông còn biết nương tựa vào ai?
Tôi biết chặng đường phía trước sẽ còn dài và nặng nề. Nhưng trong tôi vẫn vang lên câu nói ông từng dạy: "Đã gọi là gia đình thì phải thương nhau cho trọn". Tôi đang cố gắng sống đúng với điều đó, mặc kệ người đời nghĩ sao. Nhưng liệu tôi có đủ sức đi tiếp con đường này đến cùng không, khi mỗi ngày đều là một thử thách với căn bệnh vô hình ấy? Tôi nên làm thế nào?








- Bắt 2 trưởng khoa Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên vụ 'kê khống' 255 người tán sỏi (20:00)
- Sao nam đình đám bị chấn động não, “bom tấn” 5.300 tỷ đồng phải tạm dừng (39 phút trước)
- Bão Ragasa đổ bộ vào Philippines, Trung Quốc ban lệnh đối phó thiên tai (53 phút trước)
- Xác minh clip người đàn ông đánh đập bạn gái dã man trước quán bia ở Hà Nội (1 giờ trước)
- Bắt kẻ sàm sỡ cô gái, giật túi xách tại chung cư mini ở Hà Nội (1 giờ trước)
- Toàn cảnh vụ đầu độc 4 người bằng xyanua ở Đồng Nai: 5 đám tang trong 8 tháng hé lộ âm mưu rợn người suốt 2 năm (1 giờ trước)
- Vụ Mercedes húc đổ trụ bơm xăng ở Hà Nội: Nhân viên kể phút hoảng loạn thấy lửa bén vào gấu quần (1 giờ trước)
- Miền Bắc sắp đón đợt không khí lạnh đầu tiên (2 giờ trước)
- Tây Ninh: Mẹ và con gái bị bắn trọng thương, nghi phạm đã tự sát (2 giờ trước)
- Tang thương tại thôn xóm nơi bé gái 8 tuổi bị anh họ sát hại: Lời nghẹn đắng của bố nạn nhân, hàng xóm tiết lộ điều không ngờ về nghi phạm (2 giờ trước)




