-
Thông tin cá rô phi "có độc", gây hại sức khỏe, nhà khoa học nói gì?
-
Những hình ảnh đang khiến cộng đồng mạng cười vỡ bụng: Đây là lý do nhiều cô giáo mầm non được khuyên đi tập Gym!
-
Gia Lai: Bị ong vò vẽ tấn công, 3 cháu nhỏ thương vong
-
Mùa thu, hãy nhớ ăn món này: Nấu dễ, nguyên liệu lại giúp bổ phế khí, trị ho và tăng cường khả năng miễn dịch
-
Lãnh đạo Hải Phòng "vi hành" làm rõ vụ nhà phà từ chối chở khách rời đảo Cát Bà
-
Đám giỗ miền Tây "lên đời" thành tiệc buffet: Bàn tiệc dài như quầy tại nhà hàng, món nào cũng xịn khiến ai cũng bất ngờ
-
Vị Tổng thống Mỹ duy nhất sống sót sau 2 vụ ám sát bằng súng chỉ trong một tháng
-
Bộ trưởng Quốc phòng Pháp được bổ nhiệm làm thủ tướng, đối mặt thách thức lớn
-
2 sai lầm khi tập luyện hại gan, thận, tim
-
Giúp người giữa đường rồi bị đánh nhập viện: Lời cảnh tỉnh từ vụ việc ở Bắc Ninh
Giới trẻ
12/04/2025 19:42Quyết tâm ly hôn sau khi phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, bố chồng liền tìm đến tận nhà trong đêm đưa ra một yêu cầu khiến tôi tái mặt
Tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại rơi vào cảnh trái tim vỡ vụn đến thế, sau 8 năm chung sống với người đàn ông mình từng tin tưởng tuyệt đối. Chúng tôi có với nhau một mái ấm, một đứa con ngoan, và tôi luôn tự hào vì mình đã dành trọn thanh xuân để vun vén cho gia đình này.
Thế nhưng, mọi thứ sụp đổ khi tôi phát hiện chồng có con riêng với người phụ nữ khác. Đau đớn hơn, cô ta thuê nhà ngay trong cùng khu chung cư – chỉ cách chúng tôi vài tầng lầu, để tiện qua lại với anh ấy như thể là một phần hiển nhiên trong cuộc sống. Bao năm qua tôi hết lòng làm dâu thảo, vợ hiền, là mẹ của con anh, là người đứng sau anh mọi lúc, vậy mà anh đáp lại tôi bằng sự phản bội cay nghiệt như thế.
Tôi đã hy vọng anh sẽ biết hối lỗi thật sự, nhưng không, dù có quỳ gối xin lỗi, nước mắt ngắn dài, anh vẫn không chịu dứt khoát với người kia. Tôi không thể chịu đựng được cảnh con mình phải san sẻ tình cảm, phải lớn lên trong một sự thật méo mó. Tôi quyết định ly hôn. Tôi gọi điện cho bố mẹ chồng, nói rõ mọi chuyện, mong họ hiểu cho quyết định của tôi.
Tôi không ngờ đêm hôm đó, bố chồng tôi – người đã 80 tuổi, sức khỏe đã yếu – lại bắt xe đến tận nhà tôi. Giây phút thấy ông đứng lặng trước cửa, gương mặt hốc hác, tôi đã bật khóc. Ông là người luôn yêu thương tôi như con gái ruột, luôn bên tôi mỗi khi tôi cần giúp đỡ trong việc nuôi con, chăm sóc gia đình.

Ông ngồi lặng hồi lâu, rồi nắm lấy tay tôi và nói lời xin lỗi. "Bố xin lỗi con, vì để con phải chịu những tổn thương này…". Và rồi ông lấy ra sổ đỏ của một căn nhà khác, đặt vào tay tôi và nói: "Căn nhà này sẽ sang tên cho con. Bố chỉ mong gia đình các con đừng tan vỡ. Nếu con đồng ý, cả nhà chuyển về đây sống. Bố không bênh nó, nhưng bố mong con nghĩ cho các cháu, nghĩ cho chặng đường đã qua...".
Những tưởng câu chuyện dừng lại ở tấm sổ đỏ và sự van nài nhẹ nhàng, nhưng bố chồng lại tiếp tục nói, giọng ông trầm xuống như chất chứa quá nhiều nỗi lo toan: "Bố biết con uất ức, bố cũng không bênh nó. Nhưng con thử nghĩ mà xem… bố mẹ đẻ con ở quê cũng già yếu, bệnh tật liên miên, giờ làm sao đỡ đần con được?
Nếu con mang hai đứa nhỏ về đó, rồi lấy gì nuôi chúng? Về quê, không có việc làm ổn định, con vất vả trăm bề. Ở lại đây, bố sẽ cố gắng sắp xếp cho con một công việc đàng hoàng, giúp con tự chủ hơn, còn nếu con vẫn muốn ly hôn mà không nghĩ tới hệ lụy thì… bố cũng đành chịu.”
Tôi chết lặng. Một mặt ông an ủi, trao cho tôi một con đường để “giữ lại” gia đình, mặt khác lại cho tôi thấy rõ sự bấp bênh, đơn độc nếu tôi nhất quyết bước ra khỏi cuộc hôn nhân này. Lời nói của ông như một lời “cảnh báo nhẹ nhàng” nhưng đủ khiến tôi tái mặt.
Tôi không biết mình nên cảm thấy biết ơn hay chua xót. Bố chồng đã làm tất cả những gì có thể, từ tình thương đến sự bảo vệ, nhưng liệu có thể dùng một căn nhà để xoa dịu vết thương lòng của một người vợ bị phản bội không?.
Tôi hiểu ông thương cháu, thương con, thương cả tôi – người con dâu từng coi ông như cha ruột. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn không thể chấp nhận được sự phản bội của chồng. Một mái nhà đầy đủ vật chất liệu có thực sự là tổ ấm nếu niềm tin đã không còn?
Tôi đã mất niềm tin vào người chồng mà tôi từng yêu, nhưng tôi vẫn còn yêu thương gia đình chồng, đặc biệt là bố chồng tôi – người đã luôn ở bên tôi không phải với tư cách là “bố của chồng” mà là một người cha thực sự.
Tôi vẫn đang suy nghĩ. Đêm ấy khiến lòng tôi rung lên những cảm xúc không tên. Tha thứ hay bước đi? Tình nghĩa hay lòng tự trọng? Gia đình là điều tôi từng rất trân quý, nhưng chính gia đình ấy cũng là nơi khiến tôi rơi nước mắt nhiều nhất.
Tôi viết những dòng này không để tìm sự thương hại, mà chỉ mong có ai đó từng trải qua cảm giác như tôi, có thể cho tôi một lời khuyên chân thành.
Theo Nam An (Thanh Niên Việt)








- Lãnh đạo đài truyền hình xin từ chức (10:40)
- Người dân hồ hởi vợt cá sau khi sông Tô Lịch được bổ cập nước từ Hồ Tây (10:34)
- Thông tin cá rô phi "có độc", gây hại sức khỏe, nhà khoa học nói gì? (10:26)
- Ông Phạm Thái Hà bị đề nghị 5-6 năm tù, Chủ tịch Tập đoàn Thuận An 10-11 năm tù (10:25)
- Những hình ảnh đang khiến cộng đồng mạng cười vỡ bụng: Đây là lý do nhiều cô giáo mầm non được khuyên đi tập Gym! (10:21)
- Phim kinh dị có doanh thu mở màn cao nhất lịch sử đối đầu với "Mưa đỏ" (10:18)
- Đăng ký cho chó cưng đi bầu cử để "thử hệ thống", một phụ nữ Mỹ đối mặt 6 năm tù (10:15)
- Brazil thua ở sân đấu nguy hiểm nhất thế giới (10:11)
- Ứng dụng 3 tỷ người dùng của Mark Zuckerberg bị tố phớt lờ nhiều lỗ hổng bảo mật, dữ liệu của rất nhiều khách hàng bị rủi ro (10:10)
- Tổng công ty Điện lực miền Bắc ra thông báo quan trọng tới toàn bộ khách hàng (10:00)




