Bao nhiêu hứng khởi trong em vỡ tan tành khi anh nói: "Sao em không dùng tiền mua chiếc váy đó để nấu cho anh một bữa cơm ngon lành nhỉ"

Bao nhiêu hứng khởi trong em vỡ tan tành khi anh nói: "Sao em không dùng tiền mua chiếc váy đó để nấu cho anh một bữa cơm ngon lành nhỉ"

 

Ảnh minh họa


Anh tỏ ra là người khá tâm lý, luôn động viên, an ủi, giúp đỡ em học hành. Lực học của em không tốt nên nhờ có anh chỉ dạy, em đã tiến bộ lên rất nhiều. Anh thuộc tuýp người "siêu tiết kiệm" lại hơi lười nhác nên việc ăn uống khá coi thường. Vì vậy, em chủ động rủ anh sang ăn cơm cùng em để tiết kiệm và hy vọng thay đổi được anh. Cả xóm ai cũng mừng cho hai đứa em vì em học tốt hơn còn anh cũng khỏe lên hẳn khi có em chăm sóc.

Thế nhưng, chuyện tiền nong của anh luôn không rõ ràng. Anh ăn nhiều, bữa nào cũng đòi phải có thịt hoặc cá. Nếu không anh sẽ kêu ca là em không chu đáo với anh, em keo kiệt. Thế mà một tháng anh chỉ đưa em đúng 800 ngàn đi chợ.

Em mới là sinh viên, tiền bố mẹ cho có hạn, em đã phải rất cố gắng tằn tiện mới đủ chi tiêu. Nhiều lúc muốn mua gì đó cho mình cũng phải đắn đo, suy nghĩ. Anh thì chẳng bận tâm tới những khó xử đó của em.

Còn đang bế tắc chưa biết giải quyết thế nào thì em xin được việc làm thêm vào buổi chiều tối sau khi tan học trong một quán cafe. Những tưởng thương em vừa đi học, vừa đi làm anh sẽ ở nhà cơm nước, dọn dẹp giúp em để em có thêm thời gian học hành vì anh đã năm cuối, ít phải đến trường. Nhưng anh không hề thay đổi, chỉ ngồi sẵn đợi em về nấu nướng cho anh. Có hôm em về muộn vì quán đông khách. Tới nhà người rã rời, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị anh quăng ngay vào mặt câu nói: "Cô định để tôi chết đói hay sao mà giờ này mới về". Tủi thân, em chỉ biết khóc.

Cầm tháng lương đầu tiên trên tay, em vui sướng vô cùng. Em dự định sẽ mua một chiếc váy ưng ý từ lâu nay để tự thưởng cho mình. Thế nhưng bao nhiêu hứng khởi trong em vỡ tan tành khi anh nói: "Sao em không dùng tiền mua chiếc váy đó để nấu cho anh một bữa cơm ngon lành nhỉ?".

Tới mức này thì em không thể chịu đựng anh thêm nữa. Em hét lên với anh rằng: "Chúng mình chia tay đi, em không chịu nổi anh nữa rồi".

Em chăm sóc anh, lo lắng cho anh nhưng đổi lại chỉ là sự hời hợt từ anh. Từ ngày quen em, anh chưa mua lấy được cho em một chiếc kẹp tóc. Anh chỉ chăm chăm trông chờ vào từng bữa cơm của em mà không quan tâm xem em đã phải vất vả như thế nào để hàng ngày anh được ăn no, uống đủ.

Mấy ngày nay anh sang phòng xin lỗi em nhưng em không đồng ý. Em nói em muốn suy nghĩ thêm. Bạn bè em bảo rằng anh chỉ đang lợi dụng em. Tới khi nào không còn lợi dụng được nữa anh sẽ chia tay em ngay.

Em hoang mang không biết lời mọi người nói có phải là sự thật hay không? Nếu đó chỉ là do tính tình của anh, thì em đã yêu là phải chấp nhận? Còn nếu đó là sự thật thì em phải làm thế nào? Em bối rồi quá! Em mong từ mọi người một lời khuyên?
Theo Mai Thủy (Một Thế Giới)