Kỳ nghỉ lễ 30/4 đang đến gần, lẽ ra tôi phải háo hức vì sắp được nghỉ ngơi nhưng thay vào đó lại thấy nặng lòng. Bởi chồng bắt tôi lo 25 triệu đồng để mời gia đình anh đi du lịch.
Tôi năn nỉ chồng về ngoại ăn Tết thì anh từ chối thẳng thừng. Lý do anh đưa ra càng cay cú hơn.
Chỉ vì vài đồng mà chồng trở mặt, nói tôi không ra gì trước mặt bố mẹ vợ khiến ông bà tự ái, trả lại số tiền Tết tôi đã biếu.
Nhìn thấy món quà mẹ vợ mang lên làm quà cho hai vợ chồng, tôi rùng cả mình. Tới bữa ăn, nhìn món đó trên mặt bàn, tôi sợ không dám đụng đũa.
Chồng tôi nghe xong thì giơ tay định tát tôi, nhưng tôi ghét nhất đàn ông đánh vợ nên cũng giơ mặt ra thách thức.
Tôi nhìn quà Trung thu mà chồng đã chuẩn bị sẵn cho nhà ngoại mà sững sờ.
6 người con gái cùng 12 cháu ngoại rủ nhau về nhà ông Ba bà Nga để tận hưởng tour du lịch hè độc đáo ở quê ngoại. Tour cam kết giúp các “du khách” trẻ cai nghiện thiết bị điện tử bằng nhiều hoạt động hấp dẫn như câu cá, hái sen, nhặt trứng gà,…
Chồng nghi ngờ tôi mang tiền về nhà ngoại hay tích "quỹ đen" vì mỗi tháng tiêu hết gần 30 triệu. Nghe những lời xúc phạm từ chồng, tôi mệt mỏi vô cùng, không muốn cãi vã mà im lặng viết đơn ly hôn rồi ký tên đưa chồng.
Khi mẹ con tôi vừa từ bệnh viện về, chồng vui mừng đưa tặng con 1 cuốn sổ tiết kiệm trị giá 2 tỷ.
Mỗi tháng, tôi cho vợ chồng con trai 4 triệu đồng để hỗ trợ nuôi cháu nội, nhưng ai ngờ số tiền ấy được con dâu dùng vào việc khác.
Mới sớm, mẹ đã gọi điện hỏi xem dịp lễ này con có về quê ngoại. Chưa kịp trả lời đã thấy mẹ sụt sùi, giọng nghẹn lại, con cũng cứ thế nước mắt tuôn rơi.
Vì thương con gái, mẹ vợ giấu giếm cho con vay tiền mà không để chàng rể biết, sợ anh ta tự ái khi phải nhờ đến sự giúp đỡ của nhà vợ.
Cãi nhau hơn 1 tuần, tôi đứng ngồi không yên nên quyết định đến nhà mẹ vợ tìm vợ. Nhưng vừa bước đến cửa, nghe được câu nói của mẹ vợ, tôi thất thần.
Đúng lúc tôi định ra về thì nghe thấy tiếng ho phát ra từ phòng ngủ. Vợ tôi là con một, ai ở trong phòng chứ?
Hơn 6 năm ở nhà chồng, tôi cung phụng gia đình anh, chưa từng để bố mẹ chồng phải chi một xu dù là tiền điện, tiền nước. Nhưng lúc tôi bị ốm, thái độ của tất cả khiến tôi nín lặng.
Tôi thực sự hối hận vì đã lấy một người chồng như thế. Nếu ngày ấy tôi nghe theo lời mẹ thì cuộc đời tôi không đến mức như thế này…
Nằm trằn trọc không ngủ được, tôi ra ban công hít thở không khí rồi vô tình chứng kiến cảnh anh rể mang ga giường ra ngoài.
Mỗi lần gọi điện về nhà, tôi đều không nỡ cúp máy, luôn muốn nói rất nhiều. Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt thôi, chẳng hạn như nay con gà đẻ được mấy quả trứng, con gái nay đi học được cô giáo dạy đọc bài thơ gì, học chữ gì… cũng khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.
Tôi vừa nói ý định đem di ảnh của mẹ về thờ tại nhà riêng thì chồng giận dữ. Anh to tiếng hỏi tại sao tôi phải khổ như thế, trong khi anh chị thì sung sướng hưởng thụ?
Chị vợ không những không đụng đũa vào món trứng bao giờ mà mỗi lần làm món này cho các thành viên khác trong nhà còn tỏ ra ngán ngẩm, khó chịu, thậm chí còn nôn mặc dù không phải thể chất dị ứng khiến anh chồng khá khó hiểu.