-
2 cô gái "hạ đo ván" cam thường nhà đài, được tìm kiếm sau Olympia 2025 là ai? -
Chuyện lạ ở ngôi làng Hà Nội: Không ai gọi "bố", 49 tuổi đồng loạt lên bô lão -
Người gặp nạn được nữ giám đốc bệnh viện dừng xe cứu giữa đường giờ ra sao? -
Món quà bạn bè, thầy cô chào đón quán quân Olympia Trần Bùi Bảo Khánh -
Cách cất đồ trong tủ của phụ nữ trung niên khiến tôi phải thốt lên: Sao họ thông minh thế! -
Ngày càng nhiều người bị đột quỵ? Bác sĩ khuyên: Chớ dại đụng nhiều 3 món này -
Hứng chịu lượng mưa lớn chưa từng có, lũ tại Huế có thể vượt lịch sử năm 2020 -
Chuyện tình của cặp đôi được cuộc thi "Đường lên đỉnh Olympia" se duyên -
Danh tính người đàn ông mặc sơ mi trắng đánh tới tấp tài xế taxi sau va chạm giao thông -
"Vòi bạch tuộc" của Chủ tịch Công ty Cây xanh Công Minh đang bị truy nã đặc biệt
Gia đình
16/04/2025 20:41Bán sạch tài sản về sống với con trai, mẹ chết lặng khi bị 'đuổi' khỏi nhà
Tôi luôn tự hào khi thấy con trai trưởng thành, lập gia đình và có công việc ổn định. Tuy nhiên, tôi không thể ngờ sự hy sinh của mình lại thành gánh nặng cho bản thân trong những năm tháng cuối đời.
Khoảng 2 năm trước, tôi quyết định bán căn nhà mà mình và chồng chắt chiu bao năm mới có được, để dồn tiền cho con trai mua chung cư trên thành phố, cho con có mái ấm riêng, khỏi phải đi thuê nhà.
Trước khi mất, chồng tôi dặn rằng nếu có bán nhà thì cũng phải giữ lại cho mình một khoản để phòng thân. Nhưng vì nghĩ mình vẫn còn chút tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, nên tôi dồn hết cho con trai, không giữ lại gì cho bản thân, cũng không hề tiếc nuối.
Tôi chỉ có duy nhất đứa con này nên tôi nghĩ con nhất định sẽ lo cho mẹ, huống hồ tôi đã gần 70 tuổi.
Sau khi con trai mua được căn hộ ở chung cư, tôi dọn đến sống cùng, hy vọng sẽ được hưởng những tháng ngày an nhàn bên con cháu. Nhưng cuộc sống lại không như tôi tưởng tượng.
Mâu thuẫn giữa mẹ chồng, nàng dâu bắt đầu nảy sinh, từ chuyện sinh hoạt cho tới việc nuôi dạy con cái. Tôi hay cho cháu xem tivi, con dâu không hài lòng muốn tôi phải chơi với cháu, tránh xa thiết bị điện tử.
Ở quê lên, không có người thân, không có xóm làng, suốt ngày quanh quẩn trong nhà khiến tôi chán nản. Tivi là thứ giải khuây tốt nhất với tôi.
Hàng xóm trong chung cư không như ở quê, không có nhiều người già, người trẻ thì đi làm cả ngày. Nhà nào đóng cửa nhà nấy, tôi không thể sang nhà người ta bấm chuông để vào chơi, tán gẫu như ở dưới quê.
Tiền điện, tiền nước, con dâu cũng kêu, nói tôi không tiết kiệm. Việc nhà như cơm nước, giặt giũ, tôi không thể làm tươm tất, còn con dâu lại muốn đi làm về nhà cửa phải sạch sẽ vì “mẹ ở nhà cả ngày, có làm gì đâu”.
Tôi có thói quen bỏ đồ ăn cũ trong tủ lạnh ra ăn, con dâu thấy không hài lòng. Đỉnh điểm là chuyện tôi để sáng đèn khi ngủ, con dâu kêu tốn tiền điện, muốn tôi thay đổi.
Những chuyện nhỏ dần thành lớn, khiến hai con người cảm thấy không thể đối diện với nhau trong bữa cơm. Tôi ăn trước, con cái về ăn sau. Nhà 4 người nhưng bữa ăn chia thành 2 lần.
Con trai tôi, thay vì đứng ra giải quyết mâu thuẫn, lại luôn đứng về phía vợ và nói mẹ lạc hậu, cần thay đổi cách sống. Tôi đã cố gắng nhưng có những thứ là thói quen thì thực sự khó thay đổi.
Đôi khi, tôi chỉ muốn được nghe một lời an ủi từ con nhưng thay vào đó là sự im lặng và lạnh nhạt. Dần dần tôi thấy mình trở thành người thừa trong gia đình của con trai.
Trong một lần cãi vã căng thẳng, con trai đã nói một câu khiến tim tôi vỡ vụn: "Thôi bà về quê ở đi cho nhà cửa yên ấm, cho chúng con yên thân. Chứ bà cứ thế này, vợ chồng con sớm muộn cũng tan vỡ”.
Tôi không thể tin vào tai mình. Đứa con mà tôi đã hy sinh hết mình lại nói câu đó. Nó quên rằng chính người mẹ già này đã bán sạch nhà cửa, lấy hết số tiền đó đưa cho nó, để vợ chồng con cái nó có được nơi ở hiện tại.
Giờ về quê, tôi chỉ còn có thể bấu víu vào nhà em gái. Nhưng mảnh đất mẹ tôi để lại, tôi đã giao cho em. Con của em đã xây nhà ở đó. Tuy đất trống vẫn còn nhưng tôi không có mặt mũi nào để xin lại.
Và liệu em rể tôi có vui vẻ khi chị vợ tự nhiên về xin một phần đất, xây một gian nhà để sống riêng?
Nhưng nếu cứ tiếp tục sống chung với gia đình con trai như thế này, tôi lại không thấy thoải mái. Tuổi già tưởng được nghỉ ngơi, an yên bên con cái, ai ngờ tôi lại phải chịu áp lực đau đớn như này.
Những ngày gần đây, tôi chỉ biết khóc thầm trong đêm, không biết mình phải làm gì cho đúng. Tự nhiên trong đầu tôi nghĩ đến việc vào viện dưỡng lão. Liệu tôi có nên nương nhờ nơi đó?
Tôi xem TV, thấy nhiều người già muốn đến ở viện dưỡng lão. Chỉ là chi phí vào đó không hề đơn giản. Với số tiền tiết kiệm của mình, tôi không biết mình có thể sống được bao lâu trong đó.
Theo PV (VietNamNet)
- 2 cô gái "hạ đo ván" cam thường nhà đài, được tìm kiếm sau Olympia 2025 là ai? (15:13)
- Cận cảnh công trường nghìn tỷ trên khu "đất vàng" Giảng Võ (15:11)
- Cận cảnh vây bắt đối tượng vận chuyển ma túy tại vùng biên giới (15:09)
- Toyota xác nhận khai tử dòng xe thể thao nổi tiếng (15:06)
- Chuyện lạ ở ngôi làng Hà Nội: Không ai gọi "bố", 49 tuổi đồng loạt lên bô lão (15:04)
- Bạn trai lương 35 triệu rủ đi du lịch combo 2,5 triệu, câu nói sau đó khiến bạn gái ái ngại (18 phút trước)
- Chuyên gia: Giá vàng thế giới tuần tới có thể tiếp tục giảm mạnh (19 phút trước)
- Hóa ra AI có thể bị "mục não" như con người khi xem quá nhiều TikTok (23 phút trước)
- Người gặp nạn được nữ giám đốc bệnh viện dừng xe cứu giữa đường giờ ra sao? (23 phút trước)
- Xuất hiện kẻ rạch mặt hàng loạt ở New York (24 phút trước)