Tôi không biết ngày mai chúng tôi sẽ ở đâu? Ăn gì? Làm gì? Còn sống hay sẽ chết? Một chữ Nga bẻ đôi chúng tôi không biết. Đường về Việt Nam thì quá xa xôi. Nhưng chúng tôi cứ chạy, cắm đầu gằm mặt chạy. Bởi ngoài ô cửa sổ bằng kính kia, chúng tôi vẫn sẽ tự do, dù là tự do trong khoảnh khắc.