Tâm sự

Cứ tưởng cuộc đời mình từ nay sẽ bình yên nhưng mọi thứ đã lập tức sụp đổ hoàn toàn khi tôi nhận được tin 'sét đánh ngang tai'

Bi kịch lại thường đến ngay những lúc người ta không ngờ đến nhất. Cứ tưởng mình sẽ mãi hạnh phúc bên anh nhưng mọi chuyện xảy ra khiến tôi không biết phải đối mặt như thế nào.

Cuộc đời mỗi người giống như là một dòng chảy trôi ra biển lớn vậy. Tôi đã từng nghĩ mình có được mọi thứ cho đến khi nhận ra rằng cuộc đời không như là mơ.

Tôi và anh yêu nhau được 2 năm. Trong thời gian yêu nhau, chúng tôi thường được bạn bè miêu tả là một cặp đôi hoàn hảo. Mà đúng thế thật, tôi và anh hợp nhau về mọi mặt, từ sở thích, quan điểm, suy nghĩ đến những thói quen sống hàng ngày. Chúng tôi rất ít khi cãi vã, to tiếng. Mỗi ngày trôi qua đều rất bình yên.

Rồi cuối cùng chúng tôi cũng đi đến quyết định về chung một nhà. Sau khi kết hôn, cuộc sống có thay đổi đôi chút nhưng nhìn chung cũng chẳng khác gì lúc yêu mấy. Vì đã quá hiểu nhau nên tôi và anh chẳng xích mích gì nhiều trong chuyện nhà cửa. Thêm nữa, tôi lại là chị lớn trong gia đình, nên từ nhỏ mọi việc đều do một tay tôi quán xuyến. Đến khi lấy chồng rồi, việc nhà việc cửa đối với tôi khá đơn giản và nhẹ nhàng.

Cứ tưởng cuộc đời mình từ nay sẽ bình yên nhưng mọi thứ đã lập tức sụp đổ hoàn toàn khi tôi nhận được tin 'sét đánh ngang tai'

Mẹ chồng tôi thường khen tôi khéo léo, lại nấu ăn ngon. Bà coi tôi như con đẻ trong nhà, lúc nào cũng hết mực yêu thương chiều chuộng. Họ hàng cũng chẳng ai chê trách tôi câu nào, vì cứ có việc là tôi lại có mặt, cỗ bàn cũng là do tôi đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp. Được lòng cả họ hàng hai bên, chồng tôi cũng cảm thấy mát lòng mát dạ.

Anh cũng là người tâm lý, chiều chuộng, bởi chẳng mấy khi anh để tôi làm tất cả những việc đó một mình. Tôi nấu cơm thì anh rửa bát, tôi giặt đồ thì anh dọn nhà dọn cửa, cỗ bàn tôi nấu thì anh cũng chạy lại giúp một tay, nói chung anh không bao giờ để tôi làm hết tất cả. Tất cả những ngày lễ, ngày kỉ niệm của chúng tôi anh đều nhớ và tặng quà. Anh chẳng bao giờ một lần to tiếng với tôi.

Bạn bè nói ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi lắm. Tôi nhiều khi nghe chúng nó khen cũng thấy ngưỡng mộ chính mình thật. Vì mấy ai lấy chồng được như tôi đâu.

Cứ tưởng cuộc đời mình từ nay sẽ bình yên nhưng mọi thứ đã lập tức sụp đổ hoàn toàn khi tôi nhận được tin 'sét đánh ngang tai' - 1

Thế nhưng, bi kịch lại thường đến ngay những lúc người ta không ngờ đến nhất. 

Lấy nhau được 1 năm chúng tôi vẫn chưa có con. Dù đã cố gắng làm nhiều cách để có con nhưng đều vô ích. Tôi và anh quyết định đi khám tổng quát để tìm ra nguyên nhân. Kết quả giống như "sét đánh bên tai", khiến tôi vô cùng bàng hoàng, tôi bị suy buồng trứng, khả năng có con là 2%. Bác sĩ cũng có khuyên nhủ và nói rằng vẫn còn nhiều cách khác để có con. Thế nhưng, sau khi tôi tìm hiểu về bệnh này thì tôi đã hoàn toàn suy sụp và đau khổ. 

Anh cũng tỏ ra rất buồn và thất vọng. Tuy nhiên, anh cũng an ủi tôi rất nhiều, anh nói rằng chúng ta có thể nhận con nuôi, hoặc thụ tinh nhân tạo, hoặc bằng một cách nào đấy vì khoa học bây giờ tiến bộ rồi.

Tôi lúc này thì chỉ cảm thấy có lỗi với anh, với bố mẹ anh. Anh là con một, các cụ trong nhà cũng đang rất mong có cháu trai để được nối dõi. Anh thì nói anh không quan trọng việc đấy, con nào cũng là con, miễn là chúng nó lớn lên hiếu thảo và ngoan ngoãn. Qua cách anh nói, tôi biết anh mong muốn có một đứa con lắm rồi. Nhưng đến bây giờ, thì con nào cũng chẳng thể được nữa.

Cứ tưởng cuộc đời mình từ nay sẽ bình yên nhưng mọi thứ đã lập tức sụp đổ hoàn toàn khi tôi nhận được tin 'sét đánh ngang tai' - 2

Trong suốt mấy tháng trời sau đó, anh tìm mọi cách để an ủi tôi. Thế nhưng, cứ mỗi lần anh định gần gũi là tôi lại đẩy anh ra. Tôi cũng không còn thiết tha chuyện nhà cửa nữa, lúc nào cũng buồn bã, căng thẳng. Anh cứ càng cố làm tôi vui, tôi lại càng cảm thấy khó chịu. Tôi khó chịu với chính mình, vì anh tốt như thế, anh yêu tôi như thế, nhưng tôi lại không thể cho anh một đứa con. Tôi khóc rất nhiều, hầu như đêm nào tôi cũng gặp ác mộng và tỉnh giấc giữa đêm. Quay sang nhìn thấy anh đang ngủ say, tôi lại khóc.

Rồi một ngày kia, anh bỗng nhiên không còn tỏ ra lo lắng cho tôi nhiều nữa. Anh bắt đầu thờ ơ, lãnh đạm hơn, anh cũng chẳng ăn cơm ở nhà thường xuyên, tối đến anh lên giường ngủ một mạch đến sáng mà không hỏi han tôi như mọi lần. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ anh có người tình ở bên ngoài. Tôi định lồng lộn lên, tôi định truy tìm cho ra sự thật, thế nhưng tôi lại thôi. Vì tôi nhận ra, mình không thể đem lại cho anh điều anh mong muốn thì anh phải đi tìm người khác là lẽ đương nhiên thôi.

1 tháng sau, anh đưa cho tôi một tờ đơn xin ly dị. Anh nói anh không thể sống với một người lúc nào cũng ủ rũ, buồn bã và khó chịu như thế mãi được. Anh biết tôi buồn vì không thể có con, anh cũng đã tìm mọi cách để an ủi tôi, đã có lúc anh cũng nghĩ rằng không có con cũng chẳng sao, miễn là hai vợ chồng hạnh phúc bên nhau là được rồi. Nhưng tôi thì ngày qua ngày mặt mày ủ rũ, chán nản khiến anh không còn có thể chịu đựng được nữa.

Tôi vẫn đang cầm trên tay tờ đơn ly dị và khóc gần hết nước mắt. Tôi chưa muốn kí vì thực lòng vẫn còn yêu anh rất nhiều. Nhưng hơn hết, tôi muốn anh tìm được người mới, cho anh những điều anh mong muốn, cho anh một đứa con trai, vì tôi chẳng thể làm được điều đó.

Thế nhưng, tôi thực lòng không muốn phải chia tay anh.

Theo Psychedelic (Helino)