Tâm sự

Muốn ngã vào lòng người khác vì chồng không có chuyện ấy với tôi

Chúng tôi như 2 người bạn ngủ chung giường, phân chia ranh giới bằng chiếc gối ôm ở giữa.

Chúng tôi kết hôn được 4 năm, thời gian đó chỉ là những nỗi buồn và cô đơn dài đằng đẵng. Người ta bảo, vợ chồng son hạnh phúc lắm, quấn quýt nhau lắm, nhưng với tôi chưa từng được như vậy bao giờ. Tôi chẳng thấy chồng chủ động nắm tay, ôm và tâm sự với vợ, chuyện tình dục lại càng không có. Chúng tôi như 2 người bạn ngủ chung giường, phân chia ranh giới bằng chiếc gối ôm ở giữa. Anh sợ chạm vào người tôi, sợ tiếp xúc với tôi. Ai gặp tôi cũng hỏi sao không đẻ đi, không sinh một đứa con cho vui nhà vui cửa, có con chắc chồng cưng lắm. Tôi cười nuốt nước mắt vào trong, tự tôi đẻ được sao? Nếu tôi đánh liều làm bậy để có một đứa con, chồng cũng không biết, có điều lương tâm không cho phép.

Muốn ngã vào lòng người khác vì chồng không có chuyện ấy với tôi

Sống với anh, tôi ao ước nhiều thứ lắm, những thứ tôi ao ước thật giản đơn như được chồng ôm ấp, sẻ chia những mệt nhoài trong cuộc sống. Có những lúc tôi muốn ngã vào lòng một ai đó, chỉ là để phơi bày những trống trải và cô đơn nhưng lý trí luôn nhắc nhở: Tôi đã có chồng, tốt xấu gì cũng là lựa chọn của mình. Tôi ước mình thật mạnh mẽ để chôn giấu tất cả vào sâu trong lòng, để tiếp tục cuộc sống một cách vui vẻ nhưng tôi làm không được.

Các chị tôi lấy chồng, dù là chồng chị không dư dả nhưng lúc nào anh chị cũng vui vẻ. Tôi lấy chồng có của ăn của để nhưng chưa bao giờ được đụng tay vào tiền chồng làm ra, chỉ là đi bên cạnh, muốn ăn gì thì anh đưa đi ăn, còn lại mình tôi phải chật vật xoay xở. Anh mua nhà, mua đất tôi chưa bao giờ được biết, nhiệm vụ duy nhất chỉ là cầm bút ký tên mỗi khi chồng bán nhà hay bán đất mà thôi. Nghĩ sao mà buồn cười, nhưng thôi, đó là tài sản của chồng, tôi làm gì có tiền hùn hạp trong đó mà đòi hỏi. Mọi người thấy tôi đi làm, ai cũng bảo chồng giàu có, đi làm cho vui, tôi lại cười vì biết nếu có ngày nào đó vợ chồng không sống với nhau nữa thì tôi cũng ra đi với hai bàn tay trắng như lúc mới cưới.

Có những lúc tôi muốn nói với anh tất cả những suy nghĩ trong lòng mình, muốn chồng thay đổi, quan tâm đến cảm xúc của tôi một tí, dẫu cho những sự quan tâm đó là giả vờ tôi cũng rất vui. Nhưng nếu tôi tâm sự cũng chỉ nhận được thái độ bực tức của anh; anh sẽ mắng, đánh tôi và giận hờn, vài ngày sau sẽ có một lá đơn ly hôn. Trong cuộc sống với anh, mọi cái sai đều do tôi, còn anh luôn đúng. Thế đấy, cuộc hôn nhân của chúng tôi chưa bao giờ mang một ý nghĩa tích cực để xây dựng, nó chỉ là sự chấp nhận và cam chịu từ tôi. Tôi mệt mỏi lắm, những chuyện viết ra hôm nay, giống như một cách để trải lòng. Tôi không bao giờ dám tâm sự với ai quanh mình, nếu lọt đến tai chồng sẽ cãi nhau và ly hôn. Mong được các bạn chia sẻ.

Theo Mai (VnExpress.net)