Tâm sự

Tôi không dám lấy chồng vì chẳng có người thân để làm điểm tựa

Ai cũng bảo tôi rằng không có mẹ khổ lắm, rồi mai đây lấy chồng, đẻ con, xung đột hay bị làm sao, tôi làm gì còn chốn về.

Tôi không dám lấy chồng vì chẳng có người thân để làm điểm tựa
Ảnh minh họa

Tôi 23 tuổi, ở Hà Nội, đã đi làm, được bạn bè nhận xét là ưa nhìn, năng động, hoạt bát và có nhiều bạn bè. Trước đây, tôi là cô gái ngây thơ, hồn nhiên. Từ khi mẹ mất, tôi đã thay đổi rất nhiều. Bố từ trước đến nay không quan tâm đến gia đình, suốt ngày rượu chè, cờ bạc, bồ bịch. Không những thế, bố còn vô cớ tức giận, mắng chửi mẹ con tôi.

Từ khi mẹ mất, bố càng đổ đốn, công khai bồ bịch, không bao giờ chịu ăn cơm ở nhà, mọi việc trong nhà từ việc nhỏ như dọn dẹp, nấu cơm,... đến việc lớn như sửa chữa nhà, mua sắm, thăm hỏi họ hàng,... chị em tôi đều tự làm. Họ hàng, hàng xóm đều rất thương cảm cho chị em tôi. Cuộc sống phải lo toan nhiều nên chúng tôi tự lập hơn so với các bạn. Tuy nhiên, bố tôi uống rượu nhiều, thần kinh hơi có vấn đề nên suốt ngày tìm cớ gây sự, đánh đập hai chị em. Mỗi khi vậy, chúng tôi chỉ biết nhịn, trốn vào phòng, có hôm không dám ăn cơm. Họ hàng ai cũng sợ bố tôi nên không ai dám khuyên, chỉ tội nghiệp chúng tôi, khuyên chúng tôi lấy chồng sớm để không phải ở với bố.

Tôi có anh người yêu, yêu nhau được mấy năm rồi. Anh hơn tôi 3 tuổi, hiền lành, ít nói, chăm chỉ, tuy vậy tôi có một chướng ngại trong lòng. Vì hoàn cảnh gia đình nên tôi chỉ mong tìm được ai đó có thể toàn tâm toàn ý yêu thương mình. Anh là cháu đích tôn của dòng họ, được bố mẹ chiều nhưng vẫn tự lập vì trước mẹ anh đi nước ngoài nên anh ở với bà. Tuy vậy, mẹ có vẻ rất chiều anh. Có lần tôi đến phòng trọ anh, thấy đầy sữa với vitamin, hỏi ra mới biết mẹ hay mua sữa cho anh uống. Có lần anh về quê, hai người đang gọi điện cho nhau, thấy mẹ vào anh liền cúp máy. Mẹ bảo anh đi ngủ sớm khi mới hơn 9 giờ tối.

Đi chơi tối với tôi, mẹ gọi anh không dám nghe, hóa ra mẹ không thích anh đi chơi tối vì lo nguy hiểm. Anh cư xử không khéo léo và tế nhị, nhiều vấn đề tôi phải nói thẳng ra vì anh không hiểu. Theo lời kể của mọi người thì mẹ anh khá ghê gớm, hay nói thẳng và nhiều lần cãi nhau với hàng xóm. Tết năm đó, nhà tôi có tang, tôi thấy buồn và mất mát vì không còn mẹ. Nhà tôi vắng lặng, anh không những không qua thăm nhà tôi mà còn bắt tôi về nhà anh ra mắt trong khi mẹ tôi vừa mất. Trước đây, tôi thấy anh rất hợp nhưng giờ cũng không biết như thế nào nữa.

Tôi biết nhiều khi anh không có ý gì, chỉ vì không khéo, nhưng tôi không biết sau này mẹ anh như vậy liệu anh có đủ bản lĩnh để xử lý các chuyện trong gia đình không. Đôi khi, tôi cũng tủi vì không có gia đình yêu thương, thiếu thốn tình cảm, chỉ mong muốn có người yêu lo cho mình mọi chuyện nhưng nghĩ lại anh cũng có gia đình của anh nữa. Nhiều đêm, tôi nằm mơ thấy mẹ vẫn sống, vẫn ở với mình. Có lẽ, tôi sẽ chẳng lấy được chồng, còn ai chấp nhận nhà như tôi đâu, không mẹ, bố lại suốt ngày uống rượu chửi mắng. Tôi đi dự dám cưới người ta, đêm về lại nằm mơ rồi khóc mãi, thấy tủi thân vì người ta có cả bố cả mẹ đến dự. Tôi không dám nghĩ đến tương lai nữa, nếu tương lai có bệnh ốm liệt giường cũng đâu có ai quan tâm. Ai cũng bảo tôi rằng không có mẹ khổ lắm, rồi mai đây lấy chồng, đẻ con, xung đột hay bị làm sao, tôi làm gì còn chốn về, có ai để yêu thương tôi nữa.

Tôi thấy mình đang đi trên con đường một chiều vậy, người ta mệt mỏi quay lưng lại là gia đình, còn tôi quay lưng lại chỉ là vực sâu thăm thẳm. Nhiều đêm tôi mơ thấy mình tự tử, cứ nghĩ là nếu chết đi như vậy có khi còn được gặp mẹ.

Theo Hoài (VnExpress.net)