-
Cảnh báo 8 xã, phường Hà Nội ngập lụt trong lũ sông Cầu, sông Cà Lồ
-
Sinh viên tố bị gây khó khăn khi nhận cơm từ thiện giữa mưa lũ ở Thái Nguyên, nhà trường lên tiếng
-
Khi người lính ngủ say bên mẹt dưa hấu của bà con vùng ngập: Thương lắm!
-
Thuyền lật, người đàn ông đi cứu trợ lũ bị kẹt giữa biển nước, cảnh sát lập tức hành động
-
Ngập lụt ở Lạng Sơn, Thái Nguyên, Bắc Ninh còn diễn ra đến bao giờ?
-
Nhóm nam thanh, nữ tú trộm hơn nửa tỷ đồng
-
Cao tốc Hà Nội - Thái Nguyên vẫn ngập đến nửa mét, phương tiện đi lại khó khăn
-
40 tuổi, tôi nhận ra bí quyết giữ chồng không nằm ở nhan sắc, mà ở một thứ… đàn ông không dám mất
-
Thủ tướng Phạm Minh Chính kiểm tra tình hình lũ lụt tại Trung Giã và Đa Phúc
-
“Mất hết rồi!” - Tiếng khóc nghẹn giữa những cửa hàng tan hoang ở Thái Nguyên
Gia đình
13/11/2017 23:15Tiểu thư 'lá ngọc cành vàng' rớt nước mắt vì lấy chồng nghèo ngoại tỉnh
Dù chỉ sinh ra trong gia đình công chức bình thường, nhưng tôi lại là con một của bố mẹ, nên ngay từ lúc lọt lòng, tôi đã có một cuộc sống khá êm đẹp, đầy đủ.
Tôi gặp chồng mình khi vừa mới bước chân vào cổng trường đại học. Anh là người ngoại tỉnh, học ngay bên cạnh lớp tôi, và cũng là người hoạt bát, thường tham gia các công tác sinh viên đoàn thể. Chúng tôi có cảm tình rồi yêu nhau cũng nhờ đó.
Khi yêu, tôi chẳng để ý gì đến hoàn cảnh gia đình bạn trai. Bởi những thi vị của tình yêu đầu đời khiến tôi nghĩ nó chẳng có gì quan trọng. Chính vì vậy, ra trường là chúng tôi cưới nhau ngay, bất chấp sự phản đối quyết liệt từ bố mẹ tôi.
Anh là người có chí cầu tiến. Ôm ấp nhiều hoài bão và luôn có lòng tin mình sẽ thành công. Vì vậy, cưới nhau xong chúng tôi không ở nhà bố mẹ mà thuê nhà trọ nhỏ để sống.
Tôi quả quyết với bố mẹ mình rằng, rồi có ngày chồng tôi sẽ thành công. Và tôi nghĩ, bấy giờ nếu mình chịu khó, chịu khổ một thời gian, số phận sẽ nhanh chóng thay đổi.
Từ một cô tiểu thư vốn được bố mẹ lo lắng mọi thứ, giờ phải tự tính toán chi tiêu từng đồng, thật chẳng dễ dàng.
Với đồng lương của một công chức bình thường, từ khi cưới, tôi chẳng còn biết đến cảm giác đi ăn uống ở nhà hàng là gì, từ bỏ luôn ý nghĩ mua bộ quần áo xịn một chút... Thật dễ chán nản.

Gần đây, trong công ty tôi có đồng nghiệp nam mới. M. rất hòa đồng, vui vẻ và đặc biệt quan tâm đến tôi. Nhiều hành động, cử chỉ của M khiến tôi tin rằng, anh đang có ý với tôi. Chúng tôi luôn pha trò, nói chuyện rất vui vẻ, về công việc thì phối hợp với nhau khá ăn ý.
Thời gian này, mỗi buổi sáng, tôi luôn háo hức mong chờ đến công ty để gặp M. Và chỉ cần nhìn thấy anh ấy cười hay tán tỉnh vài câu quan tâm qua skype là tim tôi lại đập thình thịch. Cảm giác rất hạnh phúc.
Tôi biết mình đã có chồng. Và mình đang ngoại tình về tư tưởng khi trong đầu chỉ nghĩ mãi về một người đàn ông khác.
Nhưng biết làm sao đây khi ba năm qua, dù đã cố gắng nhiều mà chồng tôi vẫn giậm chân tại chỗ. Cứ sống mãi trong cảnh tằn tiện, chắt bóp thế này tôi chẳng thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi cảm thấy cảm xúc dành cho chồng đã phai mờ đi rất nhiều.
Ngày qua ngày, cả hai cố gắng cật lực làm việc nhưng lương bổng chẳng thể khá lên. Chức vụ thì không đổi. Tối về, chỉ mỗi ru rú trong nhà, không biết đến cảm giác hẹn hò bên ngoài là gì.
Bố mẹ chồng nghèo, cũng chẳng có mối quan hệ để mà giúp đỡ, dù đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn phải quần quật ngoài đồng mỗi ngày để kiếm đồng ra đồng vào. Hàng tháng, dù đồng lương chẳng bao nhiêu nhưng chồng tôi vẫn phải hỗ trợ ông bà.
Viễn cảnh như vậy, một ngôi nhà làm của riêng không biết đến bao giờ mới có được. Trong khi M là con nhà rất có điều kiện. Cũng là người Hà Nội, lại mới đi nghiên cứu ở nước ngoài về.
Nếu tôi chấp nhận M, có lẽ cuộc sống dễ thở hơn bây giờ nhiều. Ít ra, những nhu cầu cơ bản nhất, M có thể lo cho tôi được đầy đủ.
Cô bạn thân thì chê trách tôi sống quá vật chất, hám danh hám lợi, phụ nghĩa bạc tình. Nhưng kết hôn rồi tôi mới nghiệm ra, chẳng phải cuộc sống vốn tàn nhẫn như vậy sao.
Ai cũng nói tiền bạc không quan trọng bằng tình cảm. Nhưng tôi lại thấy, chính cái vật chất mà mọi người thường hay phê phán đó lại quyết định nhiều thứ của cuộc sống hôn nhân.
Tôi nghĩ mình không thể tiếp tục sống với người chồng lẹt đẹt mãi nữa rồi, đã chán đến tận cổ cảnh thiếu trước hụt sau. Tôi càng không muốn những đứa con tôi sau này phải chịu đựng cuộc sống nghèo túng.
Theo H.Thương (Dân Việt)








- Bị hàng xóm chiếm chỗ đậu xe thường ngày, người đàn ông nghĩ chiêu độc làm đối phương mất 3 ngón tay (10:13)
- Hàng loạt villa sập sau bão số 10: Kè biển bị 'bỏ quên'? (10:09)
- Hành vi khiến HLV Shin Tae-yong bị sa thải (10:08)
- Cảnh báo 8 xã, phường Hà Nội ngập lụt trong lũ sông Cầu, sông Cà Lồ (10:07)
- Philippines, Indonesia cùng cảnh báo sóng thần sau trận động đất độ lớn 7,4 (23 phút trước)
- Spoil dàn Anh Trai mùa 2 đầu tiên bị loại, một thay đổi kéo thêm 4 người ra về (25 phút trước)
- Những khuyết điểm không thể che giấu của iPhone Air (27 phút trước)
- Sinh viên tố bị gây khó khăn khi nhận cơm từ thiện giữa mưa lũ ở Thái Nguyên, nhà trường lên tiếng (28 phút trước)
- Nhà Trắng muốn cấm máy bay Trung Quốc bay qua Nga khi đến Mỹ (30 phút trước)
- Doãn Hải My nghi vấn mang bầu? (32 phút trước)




