Tâm sự
16/06/2017 11:28Thương vợ cả đời hy sinh vì nhà chồng nhưng giữa hiếu và tình, tôi vẫn phải chọn Mẹ
Mẹ nuôi tôi ngần ấy năm, cả cuộc đời mẹ đã phải oằn mình cho tôi khôn lớn, ăn học thành tài. Mẹ từng thay cho tôi từng cái tã, thậm chí còn của cả các con tôi..
Ngày tôi lấy em, em là người miền Tây, tôi gốc miền Trung. Về làm dâu, dù ở nhà em được bố mẹ cưng chiều như một nàng công chúa nhưng khi đã thành vợ, thành dâu con nhà người, em đã nép mình, học quen lối sống cho vừa vặn cái nghĩa dâu con. Dẫu vậy, cũng có đôi lúc cơm không lành, canh không ngọt, bởi lẽ sống hai miền, đâu phải ngày một ngày hai là dung hòa được, cũng không ít lần, mẹ tôi khiến em phải len lén quay lưng, lau giọt nước mắt.
Tôi cũng đứng ra bảo vệ vợ, nhưng mỗi lần như thế lại chẳng khác nào đeo tội thêm cho em, em lại mang tiếng than thở, nói xấu mẹ với chồng. Thế nên mỗi lần tôi toan nói, em lại can, em nói em chịu được, do em chưa quen nếp ở, từ từ rồi em quen, anh đừng nói chi, mẹ buồn.
Cuộc đời đâu chỉ có vậy. Nỗi khổ của em, chắc có lẽ chỉ xoay quanh những biến cố của cuộc đời tôi mà ra. Năm con trai được bốn tuổi, con gái mới bốn tháng còn ẵm ngửa, chỉ vì chút sai sót, tôi mất việc. Đành xa vợ con lên thành phố lập nghiệp. Từ đó em bắt đầu cuộc sống xa chồng.
Con gái mới 4 tháng nhưng việc nhà em phải cáng đáng hết. Xa chồng, em còn phải gánh gồng nhiều hơn. Một mình em hai nách hai đứa con thơ, bố mẹ chồng già yếu, em còn phải ngày hai buổi tới trường dạy học. Xa chồng là thế, cơ cực là thế nhưng chưa bao giờ em mở miệng than thân trách phận, chưa bao giờ em nói một chữ mệt với tôi.
Vài năm sau sự nghiệp tôi ổn định thêm được chút, nhưng cũng chỉ đón con trai lên thành phố dần dần để nó quen với môi trường giáo dục tốt. Em vẫn ở quê, vẫn lo đi dạy, cơm canh, nhà cửa cho bố mẹ. Mãi đến khi con gái học cấp một, chúng tôi mới bán mảnh đất dưới quê, mua căn nhà cũ ven thành phố rồi ông bà, cha mẹ, con cái mới được đoàn tụ đông đủ sau chừng ấy năm.
![]() |
Tôi không thể chăm sóc cả hai, lại lần nữa em là người hy sinh, em về quê ngoại dưỡng bệnh. Là vợ chồng, nhưng chúng tôi chẳng khác gì những cặp đôi li thân dù chúng tôi chưa bao giờ có một lời tranh chấp cãi vã nào. (Ảnh minh họa) |
Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ dễ dàng. Dù tôi có cố gắng đến mấy, vẫn luôn có thứ khiến vợ tôi phải khổ. Sống vui vẻ với nhau chẳng được mấy, mẹ tôi đổ bệnh, mẹ bắt đầu lẩm cẩm, không ít lần mẹ buông lời mắng nhiếc vợ tôi. Nhưng cả tôi và vợ đều không trách được mẹ. Mẹ đã già rồi, mẹ bệnh rồi.
Mẹ nuôi tôi ngần ấy năm, cả cuộc đời mẹ đã phải oằn mình cho tôi khôn lớn, ăn học thành tài. Mẹ từng thay cho tôi từng cái tã, thậm chí còn của cả các con tôi. Bây giờ mẹ già, mẹ lẫn, mẹ có khó tính, cũng đâu bằng những lần tôi hư làm mẹ buồn. Tôi không thể bất hiếu với mẹ. Em cũng hiểu chuyện, chẳng bao giờ trách mẹ một lời. Em chỉ lặng im. Có đôi bắt gặp em lén rơi nước mắt, tôi chỉ biết ôm em vào lòng. Tôi hỏi, em có trách mẹ không? Em chỉ nhẹ lắc đầu.
Nhưng hiện tại, tôi lại để em phải sống xa tôi lần nữa. Em bệnh, mẹ tôi cũng bệnh. Tôi không thể chăm sóc cả hai, lại lần nữa em là người hy sinh, em về quê ngoại dưỡng bệnh. Là vợ chồng, nhưng chúng tôi chẳng khác gì những cặp đôi li thân dù chúng tôi chưa bao giờ có một lời tranh chấp cãi vã nào.
Con tôi là những đứa trẻ tình cảm. Con trai luôn quan tâm tôi, dù không nói ra, nhưng tôi luôn cảm nhận được sự cảm thông của nó. Không ít lần tôi tự mắng mình hèn. Tôi vô dụng khi không thể cho vợ mình một hạnh phúc, một mâm cơm yên bình. Mỗi lần như thế, con trai tôi lại luôn có cách để truyền tải sự cảm thông đến tôi.
Nhưng đứa con gái của tôi lại khác. Tôi biết nó là đứa giàu tình cảm, nhưng lại có sự ương bướng đến lạ lùng. Có lẽ vì vậy mà nó hận tôi hơn cả. Nhà có người khác hay không, con bé luôn tìm cách để né mặt tôi. Nói chuyện – dù là cha con nhưng chẳng bao giờ nói với tôi quá hai câu. Dẫu vậy, tôi chẳng thể nào trách cứ nó được. Vì con bé quá yêu mẹ nó, mẹ nó cũng đã quá khổ vì một người bố như tôi.
Bây giờ mỗi ngày đi làm về, tôi làm đêm, sáng sớm mới về, lúc tôi về, người ta hối hả đi làm, chồng chở vợ, bạn trai chở bạn gái, cha chở con... Ai cũng có người để cùng đi, tôi lại thấy xe mình nhẹ và trống trải đến đáng sợ! Hôm nay, kỷ niệm 10 năm ngày cưới của tôi và vợ, tôi lại thấy lòng hoang hoải hơn bao giờ hết. Tới bao giờ, tôi với em mới lại đoàn tụ, tới bao giờ, tôi mới mang được một hạnh phúc thức sự cho em....
Theo Hạ Dy (Khampha.vn)
Tin cùng chuyên mục








-
Một mặt hàng "ngon bổ rẻ" của Việt Nam được Thái Lan, Hàn Quốc cực kỳ ưa chuộng: Xuất khẩu tăng phi mã kể từ đầu năm, nhu cầu tăng mạnh từ Á đến Âu (05/07)
-
Sắp xảy ra ngày ngắn nhất trong lịch sử Trái Đất (05/07)
-
34 tỉnh, thành phải kiểm kê đất đai sau sắp xếp (05/07)
-
Tóc Tiên tiếp tục khoá mạng xã hội sau hàng loạt dấu hiệu bất ổn (05/07)
-
Ca cấp cứu đặc biệt cho nam du khách người nước ngoài bất tỉnh trên đường do ngộ độc bóng cười (05/07)
-
Chưa từng có: iPhone đồng loạt giảm giá nhờ thuế VAT, đây có phải lúc 'xuống tiền'? (05/07)
-
Audi Q6 e-tron ra mắt Việt Nam: Giá 3,199 tỷ đồng, đèn LED tùy biến lần đầu xuất hiện, chạy 583km/sạc, sạc 2 năm không tốn tiền (05/07)
-
Tài xế đột quỵ trên cao tốc được CSGT cấp cứu qua 'cửa tử' (05/07)
-
Phim mới chiếu 7 phút đã chiếm top 1 rating cả nước: Nữ chính đẹp đến nỗi người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở (05/07)
-
HAGL chiêu mộ ngoại binh Brazil cao 1m83, gạch tên tiền đạo 8 tháng chưa ghi bàn? (05/07)
Bài đọc nhiều




