Tâm sự

Hôm nay, tôi vừa mang 20 chỉ vàng đi cưới vợ hai cho chồng

Có lẽ với mọi người tôi là người đàn bà “điên rồ” bởi chẳng ai mang chồng đi biếu cho tình địch cả. Không chỉ biếu không mà tôi còn cho hẳn 20 chỉ vàng, một căn nhà mặt phố hàng chục tỷ luôn.

Có lẽ với mọi người tôi là người đàn bà “điên rồ” bởi chẳng ai mang chồng đi biếu cho tình địch cả. Không chỉ biếu không mà tôi còn cho hẳn 20 chỉ vàng, một căn nhà mặt phố hàng chục tỷ luôn.

Mặc dù ngay từ khi còn bé, ông bà, bố mẹ tôi đã dạy dỗ chị em tôi phải sống theo nếp đạo gia phong truyền thống của gia đình nhưng tôi lại là đứa con gái ngỗ ngược, phá cách, có thể nói theo ngôn ngữ bây giờ là cá tính mạnh.

Từ lúc lên cấp 3, tôi đã bắt đầu suy nghĩ mình phải học cách sống tự lập rồi vì ít nhiều tôi bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây khi theo bố đi nhiệm kỳ ra nước ngoài học tập. Chính vì lẽ đó mà tính cách của tôi cũng mạnh mẽ, “chẳng giống ai” như lời mẹ tôi nói.

Học đại học ở Anh về, mẹ muốn tôi vào làm nhà nước cho ổn định. Thế nhưng vì cá tính và muốn độc lập nên tôi không nghe theo. Tôi tự xin việc ở một công ty nước ngoài. Làm một thời gian tôi về tự mở công ty riêng luôn.
 
Còn chồng tôi lại thuộc tuýp người truyền thống. Mới đầu gặp anh, tôi chỉ ấn tượng vẻ ngoài phong độ, đẹp trai, còn những thứ khác tôi chẳng mấy quan tâm. Với cả lúc đó cũng đã gần 30 tuổi nên tôi tặc lưỡi lấy chồng chứ chưa mặn mà chuyện chồng con cho lắm.
 

Cuộc sống sẽ vẫn yên ổn như vậy nếu như không có ngày tôi nhận được cuộc gọi của một cô gái trẻ, cô ta trơ trẽn giới thiệu là “bồ” của chồng tôi. Ảnh minh họa.

 
Lấy nhau về, sống với nhau vài tháng cũng có nảy sinh tình cảm. Anh ấy khá tâm lý và chiều tôi. Nhưng vì cá tính mạnh trái ngược với một người đàn ông gia trưởng nên nhiều lần chúng tôi xung khắc, cãi nhau suýt chia tay. Phải nhờ bố mẹ hai bên giảng giải can ngăn, chúng tôi mới sống với nhau được đến bây giờ (gần 15 năm sau đám cưới).

Cuộc sống sẽ vẫn yên ổn như vậy nếu như không có ngày tôi nhận được cuộc gọi của một cô gái trẻ, cô ta trơ trẽn giới thiệu là “bồ” của chồng tôi, hẹn tôi ra quán cà phê nói chuyện. Dĩ nhiên, lúc đó máu ghen cũng sôi sục, nhưng vì tính tự ái quá cao khi tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày người đàn ông của mình dám phản bội, nên tôi tỏ ra lạnh lùng, xem như đó là chuyện nhỏ và cũng giải quyết rất lạnh lùng.

Tôi thờ ơ với những lời cô ta khiêu khích. Đôi lần cô ta bảo “Chị không yêu anh ấy à? Thế thì nhường cho em đi”. Tôi nhìn cô ta một lúc rồi bảo luôn “Được. Nếu làm cho anh ta chịu cưới cô, tôi tặng luôn 20 chỉ vàng với căn nhà mặt phố tôi mới mua vài chục tỷ luôn”.

Chồng tôi khi biết tôi phát hiện ra về nhà cun cút nhìn tôi sợ hãi. Anh ta thậm chí còn chẳng dám mở lời nói chuyện, khác hẳn với thái độ gia trưởng hạnh họe tôi trước đây. Nhưng, vì lòng tự trọng bị chà đạp, tôi vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, không nói năng gì với anh ta, xem anh ta như không tồn tại luôn.

3 tháng sau lần thách đố đó, chồng tôi về nhà lí nhí bảo “Em tha thứ cho anh nhé. Cô ấy đã có bầu rồi.” Tôi vẫn lạnh lùng trả lời “Được. Tôi sẵn sàng để anh lấy cô ta về làm vợ. Nhưng! Một khi cô ta đã về sống cùng rồi, anh không được can thiệp vào cuộc sống của mẹ con tôi nữa. Tuyệt đối không được gặp con từ giờ đến lúc nó lấy vợ”. Chồng tôi hốt hoảng quỳ xuống chân tôi cầu xin tha thứ, nhưng với tôi lúc đó đã quá muộn rồi.

Bố mẹ tôi, bố mẹ chồng tôi gọi họp gia đình nhiều lần nhưng tôi đều bỏ ngoài tai những lời khuyên ngăn. Mẹ tôi bảo “Đàn ông ai chẳng có lần lầm lỡ, con nên tha thứ để thằng Q. còn có bố”. Nhưng tôi không thể chấp nhận cái lý vớ vẩn cổ xưa ấy được. Với tôi, “đàn ông một khi đã qua tay người khác thì cũng chả khác gì cái quần nhỏ người đàn bà khác mặc nhầm. Tôi sẵn sàng vứt đi luôn không tiếc”.

Bố tôi, mẹ tôi, bố mẹ chồng tôi can ngăn không được, từ trách cứ chồng tôi hư hỏng lại quay lại chửi tôi điên, tôi không bình thường. Nhưng tôi vẫn bỏ mặc ngoài tai hết.

Thậm chí để giữ đúng lời hứa với đứa con gái kia, tôi còn sắm cỗ đi hỏi vợ cho chồng tôi. Hôm nay, tôi đã mang 20 chỉ vàng cùng 5 mâm cỗ về quê cô ta hỏi vợ cho chồng. Bố mẹ cô ta nhìn thấy tôi co rúm sợ hãi. Thú thật, lúc đó nhìn họ tôi thấy tội nghiệp quá. Một đứa con gái hư hỏng làm nhục mặt bố mẹ, họ hàng. Nhưng khi tôi bảo cho luôn căn nhà mặt phố trị giá vài chục tỷ, họ lại sáng mắt ra xì xào nói chuyện, chỉ trỏ. Chắc họ mừng lắm, vì cuối cùng cũng đổi đời nhờ đứa con gái quý giá của mình.

Bạn bè, người thân biết chuyện ai cũng chửi tôi “điên rồ, không bình thường” khi làm cái việc ngu dại, đi biếu không chồng còn cho bồ bao nhiêu tiền bạc như vậy. Nhưng lúc này, khi viết những dòng này tâm sự, tôi lại thấy nhẹ bẫng. Mẹ con tôi vẫn sống thoải mái, thậm chí còn sung sướng hơn khi không phải nhìn mặt kẻ phản bội đó.
 

Hôm nay, tôi mới đi cưới vợ hai về cho chồng. Ảnh minh họa.

 
Theo mọi người tôi làm thế có đúng không? Hay là “điên” như bố mẹ, bạn bè tôi đang chửi mắng tôi? Tôi nói thêm là với tôi vài chục tỷ chẳng đáng là bao với tài khoản tôi đang sở hữu.

Theo Hà Hoàng Minh (Nguoiduatin.vn)