-
Phát hiện vật thể lạ lớn bất thường ven bờ sông Đà
-
Thử nghiệm đưa đón cán bộ, viên chức Hải Phòng bằng tàu hoả
-
Xúc động chuyện chồng trồng 1 km phượng vĩ, 1.000 cây hoa hồng để tưởng nhớ vợ
-
4 ngư dân bám thùng xốp trôi dạt nhiều giờ trên biển ở An Giang
-
Thương tâm nam học sinh lớp 11 gặp tai nạn không qua khỏi trên Quốc lộ 13
-
Lời khai của tài xế vụ xe tải đâm vào chợ chuối khiến 3 người chết ở Quảng Trị
-
Áp thấp nhiệt đới sắp vào Biển Đông, thời điểm có thể mạnh lên thành bão số 8
-
Bé gái 6 tuổi bị gã lạ mặt dụ dỗ, chở đi, công an xuyên màn đêm truy tìm
-
Vợ Duy Mạnh khổ sở cầu xin
-
Thủ tướng phê bình 29 bộ, cơ quan và 12 địa phương "có tiền mà không biết tiêu"
Tâm sự
27/08/2018 09:46Yêu cầu vợ chồng phải bình đẳng, tôi cay đắng phát hiện sự thật ngỡ ngàng về chồng
Ngay từ nhỏ, mẹ là hình mẫu người phụ nữ lý tưởng mà tôi luôn hướng đến. Dù gia đình cũng thuộc diện khá giả, bố tôi có khả năng lo kinh tế cho cả gia đình nhưng mẹ tôi luôn có một sự độc lập nhất định.
Mẹ bảo là đàn bà, nhất định phải có một công việc. Sự tự chủ về kinh tế sẽ giúp phụ nữ có tiếng nói hơn trong gia đình. Hơn nữa, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, phụ nữ cũng có thể tự làm chủ cuộc đời mình.
Sau khi tốt nghiệp, tôi khá chật vật để có thể tìm được một công việc ưng ý. Việc dễ tìm thì chỉ được mức lương làng nhàng, việc phù hợp thì đòi hỏi kinh nghiệm. Phải mất gần 2 năm, tôi mới vào được một vị trí phù hợp với khả năng của mình.
Nhớ lời mẹ dặn, tôi luôn phấn đấu trong công việc. Tôi muốn sự thành công, muốn trở thành một người phụ nữ hiện đại, vừa có thể lo chuyện con cái, vừa có thể kiếm ra tiền.
5 năm phấn đấu hết mình thậm chí có những hôm phải làm việc xuyên đêm, tôi đã có được chiếc ghế phó phòng cùng mức thu nhập khá. Với mức thu nhập này, tôi có một cuộc sống khá dư dả, có thể đi du lịch khi muốn, ăn những món ăn xa xỉ tuần đôi ba lần.
Tất nhiên, đổi lại đó là áp lực công việc không hề nhỏ. Càng đứng trên cao, bạn càng phải thể hiện được sức chống chịu phi thường của mình. Tôi hiểu và chấp nhận điều đó.
Rồi tôi lấy chồng khi tròn 27 tuổi. Có thể nói là khá thành công khi tôi đã chọn được anh, một người tương xứng với tôi về mọi mặt. Anh làm trong ngành tài chính, công việc khá ổn và thu nhập cũng ở mức tốt. Tôi nghĩ giữa vợ chồng nên có sự tương đồng nhất định. Khi hai người có cùng cái nhìn về cuộc sống, hạnh phúc sẽ dễ bền chặt hơn.
Chồng tôi khá hiện đại nên ngay sau khi cưới, tôi đã chủ động đề nghị với anh về việc bình đẳng giữa hai vợ chồng. Tôi không muốn mình trở thành bà vợ "siết" chồng tới đồng tiền cuối cùng, hàng tháng lại chờ chồng nộp lương còn chồng muốn tiêu gì phải ngửa tay xin. Đàn ông hay phụ nữ, ai cũng cần có những khoản tiền riêng để giao lưu bạn bè, để biếu tặng bố mẹ gia đình.

Chồng tôi cũng đồng ý với quan điểm này nên thời gian đầu sau khi kết hôn, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi ngồi với nhau để tính toán ra số tiền sinh hoạt cần mỗi tháng, chúng tôi đưa ra một mức mà cả hai sẽ phải đều đặn đóng vào quỹ chung mỗi tháng. Khoản tiền này sẽ được dùng để chi tiêu sinh hoạt chung, phần thừa còn lại sẽ tích cóp cho sau này.
Ngoài mức tiền sinh hoạt đóng vào quỹ chung, chúng tôi có quyền tự quyết hoàn toàn với phần tiền còn lại. Tôi cảm thấy rất thoải mái vì như vậy, anh có thể tự do đi với bạn bè trong khả năng của mình, tôi cũng có thể mua sắm những món đồ mình thích, biếu bố mẹ hay cho tiền các em.
Biết chuyện vợ chồng tôi như vậy, cô bạn thân của tôi lại đứng ngồi không yên. Bạn tôi là mẫu người phụ nữ khá truyền thống. Cô ấy thích chăm sóc gia đình và quan niệm, đàn bà luôn phải là tay hòm chìa khoá.
"Mày để cho chồng tự do như vậy mà không sợ à. Nhỡ ông ấy có tiền rồi sa ngã này nọ thì sao? Giờ là thời buổi chồng mình có thể ngoan nhưng xã hội nó hư lắm. Bọn gái trẻ nó thấy chồng mày phong độ lại có tiền, nó bu vào ngay".
"Giờ mới cưới, tình cảm còn mặn nồng thế này mà chồng còn bội bạc thì tao nghĩ chẳng có gì phải tiếc một người đàn ông như thế. Chưa cùng nhau bước qua khó khăn mà đã như vậy, thử hỏi làm sao nắm tay nhau đi tới cuối đường. Đàn ông như vậy tao không cần".
"Vậy màu cũng phải nghĩ tới việc hai đứa mày là một gia đình chứ. Tiền ăn, tiền sinh hoạt, tiền điện tiền nước đều chia đôi, còn đâu tiền ai nấy tiêu. Mày có thấy hai vợ chồng mày giống như một đôi bạn sinh viên đi thuê trọ không?"
"Mày lại nghĩ quá rồi. Tao thoải mái và ông ấy cũng thoải mái, thế là được. Tao muốn sự riêng tư nhất định, ông ấy cũng vậy thôi. Tự nhiên lại đi quản một thứ không phải của mình để rồi vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn. Chẳng thà rõ ràng từ đầu có phải hơn không?
Tôi biết những lời khuyên của bạn không phải không có lý. Tuy nhiên, mọi thứ với tôi hiện đang rất thoải mái. Ngay cả việc nhà, tôi cũng không phải cắm đầu vào làm mà vợ chồng tôi đều chia nhau một cách bình đẳng cả.
Mỗi chiều đi làm về, tôi sẽ đi chợ rồi nấu nướng. Sau đó việc rửa bát dọn dẹp sẽ là của anh. Cuối tuần khi tôi lau dọn nhà, anh sẽ là người đi thu dọn đồ để giặt, phơi và gấp quần áo. Tôi không muốn mình phải dành cả thanh xuân để cắm đầu vào gian bếp.
Tuy nhiên, được một thời gian, tôi thấy chồng mình không còn thực hiện đúng như trước. Anh đùn đẩy việc nhà cho tôi hơn, hoặc công ty anh sẽ có việc đột xuất đúng những phiên đến anh phải làm việc nhà. Tôi không quá khắt khe về việc đó nên vẫn vui vẻ làm cho anh. Thế nhưng ...
Chúng tôi dần phát sinh những chuyện liên quan tới tiền chung, tiền riêng khi anh quá rạch ròi. Nhớ hôm 8/3, hai vợ chồng đi ăn rất vui vẻ. Anh còn tặng tôi một bó hồng nhung 100 bông tuyệt đẹp. Song ngay tối hôm đó, anh liền đưa tôi hoá đơn với yêu cầu các khoản đó cần được thanh toán bằng quỹ chung.

Tưởng chồng dành cho mình điều bất ngờ, hoá ra chỉ là lấy từ tiền chung của nhà. Trong khi đó, tôi thừa biết thu nhập của anh rất khá. Đến tiền bỏ ra mua một bó hoa, mời vợ một bữa ăn anh cũng không chịu thiệt.
Rồi có hôm cuối tuần tôi đến cơ quan làm việc thì chồng gọi điện vì có người giao hàng.
"Em mua thuốc bổ cho bố mẹ à? Anh ứng ra trả rồi, tối về đưa anh nhé".
Một lần nhìn thấy chiếc khăn rất đẹp khi đang đi trên đường, tôi ngỏ ý thử anh thì liền nhận lại câu trả lời không thể tin được.
"Em có tiền sao không mua? Anh đâu phải cái máy tin tiền mà đi mua cho em."
Rồi cùng với đó là đủ thứ chuyện phát sinh từ việc quá chi li của anh. Thực sự, tôi phát hiện không phải chồng mình rạch ròi chi tiêu, mà là anh quá ki bo kẹt xỉ. Anh có thể chi tiền để mua sắm cho bản thân, nhậu nhẹt nhưng lại không muốn chi dù chỉ một đồng cho tôi hay biếu tặng bố mẹ vợ.
Tôi nghĩ mọi thứ cần thay đổi. Anh ấy không thể đã có gia đình mà sống như một người dưng như thế vậy. Tôi sẽ yêu cầu anh đưa tiền lương cho mình cầm. Nếu anh tiếp tục sống chi li tính toán với vợ và gia đình vợ như vậy, chắc chắn cuộc hôn nhân này chẳng thể tiếp tục lâu dài.
Theo Hoàng Ly (Khampha.vn)








- Á hậu Châu Anh nhận bằng khen, được thăng quân hàm (31 phút trước)
- Nhóm người lạ mặt khống chế người đàn ông Trung Quốc đưa khỏi casino ở Đà Nẵng (34 phút trước)
- Quay clip gây áp lực cho lực lượng làm nhiệm vụ trong khi đang cất giấu 152 viên hồng phiến (1 giờ trước)
- Mỹ nhân Việt một mình nuôi 5 con, bỏ trống nhà 16 tỷ ở TP.HCM, U40 sang Mỹ cưới chồng (1 giờ trước)
- TikToker 7 triệu like chuyên cảnh báo về "việc nhẹ lương cao" ở Campuchia "biến mất" hơn 2 tuần, hàng nghìn người lo lắng (1 giờ trước)
- Vụ "xây nhầm" trên đất được cấp sổ đỏ: Chủ đất tiết lộ tình tiết gây sốc (1 giờ trước)
- Người phụ nữ ho ra "rễ cây" (1 giờ trước)
- Hà Nội phát hiện 1.664 bánh trung thu không rõ nguồn gốc suýt lọt ra thị trường: Người mua chớ dại rước về! (2 giờ trước)
- Mang rái cá lên Facebook bán, người phụ nữ ở Ninh Bình bị khởi tố (2 giờ trước)
- Steadihan Lê Bảo Hân được VTV trao bằng khen sau A80: Nói đúng 5 chữ quá oách (2 giờ trước)




