-
Sau bữa rượu gia đình, một người tử vong: Bộ Y tế khẩn cấp vào cuộc làm rõ nguồn rượu ở Hải Phòng -
Bé sơ sinh bị vùi lấp ở Gia Lai hồi phục kỳ diệu, hàng loạt gia đình xin nhận con nuôi, địa phương thận trọng xác minh -
Cái kết bất ngờ khi cô dâu Hà Nội lên TikTok mời cưới: 60 người lạ đến chúc phúc, nhảy múa vui vẻ -
Lộ diện bạn trai "cực phẩm" của hoa khôi bắn súng Phí Thanh Thảo: Đại úy quân nhân, thành tích "át vía" tin đồn hotboy U22 Việt Nam -
Mẹ bàng hoàng khi con gái 19 tuổi báo sinh rớt tại nhà, sản phụ nhập viện trong tình huống hy hữu -
Xin hoãn mổ để về quê dự cưới cháu, cụ ông 90 tuổi tạo nên "kỳ tích" khiến bác sĩ rưng rưng -
Té gãy chân vì ổ gà, người đàn ông gửi xe đi cấp cứu rồi quay lại bàng hoàng phát hiện xe máy biến mất khó tin -
Một thói quen uống nước gây nguy cơ ung thư ngang ngửa rượu bia -
Bàng hoàng phát hiện thi thể nam treo lơ lửng trên cành cây gần khu vực trường học -
Tình hình thời tiết Hà Nội dịp lễ Noel: Lạnh mưa hoành hành, nhiệt độ thấp nhất chỉ 14 độ C
Gia đình
18/08/2025 14:20Lấy chồng xa, 2 năm mới về, con gái òa khóc nhìn cảnh bố mẹ ngồi trước hiên
Từ ngày lấy chồng xa, cuộc sống chật vật, lo toan từng đồng khiến tôi chỉ còn biết gửi gắm nỗi nhớ qua những cuộc gọi điện thoại vội vã. Hai năm qua, tôi chưa một lần về thăm quê, thăm bố mẹ.
Ngày mới trưởng thành, tôi chỉ ước được bay cao, bay xa, được ra thành phố sống cuộc đời tự do của riêng mình. Tôi bỏ ngoài tai lời can ngăn của bố mẹ, một mình vào tận miền Nam làm việc, rồi lấy chồng, sinh con.
Thời gian đầu, mọi thứ mới mẻ khiến tôi hào hứng. Nhưng rồi cuộc sống ngày càng khó khăn, kinh tế không dư dả, con cái nheo nhóc khiến tôi dần hiểu vì sao bố mẹ không muốn con gái lấy chồng xa.
Nhiều lần tôi hẹn về thăm mẹ nhưng rồi lại bỏ lỡ. Cho đến một ngày, khi đã chuẩn bị đầy đủ hành trang, tiền bạc và tinh thần, tôi quyết định về thăm bố mẹ mà không báo trước.
Tôi muốn gây bất ngờ, và cũng không muốn bố mẹ lại tất bật mua sắm cho con cháu. Nào ngờ, chính sự bất ngờ ấy lại khiến lòng tôi nhói đau.
Vừa bước qua cổng, ngôi nhà cấp 4 đơn sơ gắn bó với tôi từ thuở nhỏ hiện ra, khiến mắt tôi nhòe lệ.
Bố ngồi trước hiên, trên người là bộ quần áo đã sờn màu, đôi tay run rẩy vì căn bệnh Parkinson. Mẹ tôi, tóc đã bạc trắng, da nhăn nheo, mặc chiếc áo bà ba cũ phai màu, đang ngồi trò chuyện cùng bố.

Khoảnh khắc ấy khiến tôi òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Bấy lâu nay, tôi mải mê lo toan cho cuộc sống riêng, để rồi chợt nhận ra thời gian không chờ đợi ai.
Mẹ thấy tôi thì hét lên vì bất ngờ, đôi mắt bà sáng rực, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy con gái. Vòng tay gầy guộc của mẹ vẫn là chỗ dựa bình yên nhất đời tôi. Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Bố quay ra, giọng run run đầy xúc động: “Về rồi đó hả con?”. Bố nói như thể tôi chỉ vừa xa nhà dăm ngày, dăm tháng. Có lẽ trong lòng bố, con gái chưa bao giờ đi đâu xa, vẫn luôn ở trong ngôi nhà này.
Hôm đó, mẹ vội vã vào bếp nấu một bữa cơm thật tươm tất. Bà bảo: “Lâu rồi mới có con gái về, mẹ phải đãi một bữa cơm quê thật ngon”.
Mâm cơm bày ra toàn những món tôi mê từ thuở nhỏ: Nồi cá kho chuối, bát canh chua nấu quả chay, đĩa rau luộc chấm nước mắm cáy thơm lừng. Đơn sơ, giản dị nhưng với tôi ấm áp đến nghẹn ngào.
Bố vừa run tay cầm đũa vừa cười, liên tục gắp thức ăn cho tôi như sợ con gái ngại ngùng.
Đứa cháu ngoại lâu lâu mới được gặp ông bà nhưng vẫn thấy thân quen. Nó bật cười khi nhìn bàn tay ông run run gắp miếng thịt, rồi cả ông và cháu cùng cười vang, không khí vui tươi như ngày tôi còn bé.
Ở nhà bố mẹ vài ngày, tôi không nỡ ngủ thêm. Tôi muốn dậy thật sớm để hít hà hương đồng gió nội và để có thêm thời gian bên gia đình, sợ rằng từng ngày trôi qua quá nhanh.
Đến gần ngày đi, lòng tôi rộn ràng xen lẫn xao xuyến. Mẹ cẩn thận gói ghém bánh kẹo, trái cây, từng hũ ruốc quê để tôi mang về cho con nhỏ.
“Mấy đứa nhỏ ở quê chồng con chắc thích mấy món này. Ăn cơm quê ngoại để nhớ bà ngoại nhé”, mẹ vừa nói vừa xoa đầu cháu.
Nhìn đôi bàn tay gầy guộc thoăn thoắt của mẹ, tim tôi nghẹn lại. Cả đời mẹ chưa bao giờ nghĩ cho mình, chỉ sống vì con cháu. Tôi ôm túi đồ, cố giấu xúc động để bố mẹ yên tâm về mình.
Ở tuổi gần 80, bố mẹ tôi đã già yếu. Tôi sợ bộn bề cuộc sống khiến mình quên rằng thời gian dành cho cha mẹ không còn nhiều. Tôi sợ một ngày trở về thì đã quá muộn, không còn được ngồi bên hiên nghe bố mẹ cười, không còn được ăn bữa cơm quê do mẹ nấu.
Ngày về ấy, tôi vừa hạnh phúc vừa xót xa. Hạnh phúc vì được trở lại vòng tay cha mẹ, xót xa vì thấy ông bà đã già yếu và không biết lần sau sẽ là khi nào.
Tôi chỉ biết tự nhủ phải cố gắng hơn, để được về thăm bố mẹ nhiều hơn, gọi điện cho bố mẹ thường xuyên hơn, để không phải hối tiếc khi thời gian trôi đi vội vã.
Cuộc sống khó khăn bao năm qua đã luôn khiến tôi lo sợ. Nhưng từ sau chuyến về quê, nỗi sợ lớn nhất trong tôi không còn là cái nghèo mà là một ngày trở lại, cha mẹ đã không còn ngồi chờ tôi trước hiên nhà.
- Danh tính 3 học sinh lớp 12 đạt điểm SAT top 1% thế giới, sở hữu profile chuẩn "nhân tài đất nước" (17:45)
- Nam sinh viên năm nhất hiến gan cứu thầy trong cuộc đại phẫu xuyên đêm tại Bệnh viện Quân y 175 (17:30)
- Truy nã cặp vợ chồng cầm đầu đường dây buôn lậu hơn 116.000 tấn sản phẩm động vật (17:23)
- Lặng người lý do người phụ nữ "đã chết" 5 năm trở về xin xóa khai tử, chấp nhận bại lộ chuyện cũ (17:19)
- Hơn 60 người nhập viện nghi do ngộ độc bánh mì tại Bà Rịa (17:11)
- Kinh hoàng kế hoạch tấn công ga tàu điện ngầm Đài Bắc được chuẩn bị tỉ mỉ suốt một năm (1 giờ trước)
- Giá vàng leo đỉnh cuối năm, người Hà Nội xếp hàng bán ra, diễn biến lạ tại phố vàng khiến thị trường chú ý (1 giờ trước)
- Nhiều cha mẹ chỉ nhận ra điều này khi con đã lớn: Tình yêu sai cách có thể tạo nên sự vô ơn (1 giờ trước)
- Nổ súng trấn áp, tóm gọn đối tượng truy nã đặc biệt nguy hiểm lẩn trốn tại Đắk Lắk (1 giờ trước)
- Nỗi đau xé lòng của 3 nữ VĐV vừa vô địch SEA Games: "Ba ơi chúng con làm được rồi" (1 giờ trước)