-
Đề xuất "ưu đãi thuế sinh con": Điều kiện để gia đình sinh đủ 2 con trở lên có thể được giảm thuế TNCN -
Gia Lai: 3 người tử vong vì mưa lũ, yêu cầu thủy điện dừng xả nước khẩn cấp -
Người mệnh Thổ trồng 1 trong 4 loại cây này trong nhà: Tài lộc đổ về ào ào, tiền bạc hanh thông, gia đạo cũng yên ổn -
TPHCM: Hàng loạt nhà thuốc bị xử phạt, người dân cần chú ý điều này khi đi mua thuốc -
Xót xa cảnh hàng trăm xế hộp tiền tỷ chìm trong biển nước lũ sau mưa lớn -
Đặc công nước, hải quân xuyên đêm đột kích "điểm nóng" ngập lụt, giải cứu người dân kẹt trong lũ -
Phát hiện con bị cúm A: 3 bước cha mẹ cần LÀM NGAY trong 24h để chặn lây lan và tránh biến chứng! -
Danh tính người đàn ông qua đời trong tư thế treo lơ lửng ở phòng trọ, hàng xóm hé lộ tình tiết quan trọng -
Bộ Quốc phòng điều máy bay trực thăng cứu trợ vùng lũ "nguy cấp nhất từ trước tới nay"! -
Clip cảnh sát đào đất, phá tường cứu bé gái 8 tuổi bị vùi lấp trong sạt lở ở Đà Lạt
Gia đình
07/10/2025 14:45Sống chung 2 năm, tôi mới hiểu tại sao chồng luôn đưa cả xấp tiền mặt cho tôi mỗi tháng
Tôi lấy anh năm 27 tuổi, khi vừa chia tay mối tình 4 năm vì người cũ đi nước ngoài. Chồng tôi, người đàn ông 40, bụng hơi phệ, giọng nói oang oang, nhưng tiền thì chưa bao giờ thiếu. Ngày cưới, ai cũng bảo tôi sướng, được gả cho người “dám chơi, dám chịu trách nhiệm”. Lúc ấy tôi tin thật, nghĩ rằng chỉ cần sống trong sung sướng, đầy đủ vật chất là được, những cái khác rồi cũng sẽ quen. Sau này mới hiểu, có những cái "quen" đó khiến người ta chết dần chết mòn.
Chồng tôi thường về nhà lúc nửa đêm, mùi rượu và nước hoa trộn lẫn. Tôi chẳng hỏi, anh cũng chẳng nói. Sáng ra, chỉ thấy một phong bì để sẵn trên bàn: “Chi tiêu tháng này”. Mỗi tháng 50 triệu, đều đặn như tiền lương. Tôi chưa bao giờ thấy mình là vợ mà chỉ như một sản phẩm có điều kiện, một con búp bê trong nhà. Thỉnh thoảng anh có hứng thú thì sẽ "lâm hạnh" (còn anh có người khác bên ngoài không thì tôi không cần biết cũng không được hỏi), tôi giữ nhà cửa sạch sẽ, khi anh muốn đưa tôi ra ngoài gặp bạn bè, đối tác, tôi sẽ phải dành 3 tiếng đồng hồ đi spa, trang điểm, chọn váy áo cho phù hợp cuộc gặp.
Tôi tiêu ít lắm vì căn nhà này có đủ thứ, chẳng còn gì để mua, tôi cũng không cảm nhận được hơi ấm gia đình để mà chăm chút, trang trí. Mỗi tháng tôi gửi về quê 30 triệu, bố mẹ vui lắm. Họ khen tôi khéo vun vén, khen chồng tôi “rộng rãi, biết nghĩ cho vợ con”.
Có những đêm anh về, đập cửa ầm ầm, mắng nhân viên qua điện thoại, rồi nằm vật xuống sofa ngủ. Tôi lặng lẽ mang chăn đắp cho anh, nghe tiếng ngáy nặng nề mà lòng trống rỗng. Đôi khi, anh ném tiền xuống bàn mà mặt hầm hầm, như thể đang trả lương cho một người phục vụ không làm anh vừa ý (anh luôn đưa cho tôi tiền mặt mặc dù tôi có đủ các tài khoản ngân hàng). Có lẽ cảm giác ném tiền để thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của tôi khiến anh thích thú hơn là chuyển khoản. Tôi chỉ cười nhạt cất tiền đi, không hỏi, tôi sợ nếu mở lời, tất cả sẽ sụp đổ, cả căn nhà, cả sự bình yên giả tạo mà tôi đang cố bám vào.

Một lần, tôi phát hiện anh đi công tác cùng cô thư ký mới. Tấm hình cô ta đăng lên mạng, phản chiếu bóng anh trong gương. Tôi nhìn thật lâu, không ghen, chỉ thấy buồn cười. Tưởng tượng nếu mình rời đi, chắc anh cũng chẳng để ý. Nhưng tôi nghĩ tới bố mẹ, hai người già đã quen nhận tiền con gái gửi về mỗi tháng, sống thảnh thơi với khoản tiền 30 triệu đó. Nghĩ tới ngôi nhà mới sơn lại ở quê, cái tủ lạnh mới mua, và giọng bố hồ hởi khoe với hàng xóm: “Con gái tôi may mắn, số sướng, chồng nó thương lắm”. Tôi không nỡ làm họ thất vọng.
Có hôm, anh say, buông một câu trong cơn ngà ngà: “Em cứ ở yên đấy, đừng phiền anh là được”. Tôi im, không đáp vì chẳng còn sức để phản kháng, cũng chẳng có lý do chính đáng để ra đi.
Mỗi sáng, tôi vẫn dậy sớm, pha cà phê cho anh dù có hôm anh uống, có hôm không. Tôi gửi tiền về quê, nghe giọng bố mẹ rộn ràng qua điện thoại, và cố gắng tin rằng mình vẫn đang sống tử tế, sống đúng, cuộc sống không phải lo bon chen cơm áo gạo tiền như thế này thật tuyệt vời, bao người mong đợi. Nhưng đôi khi giữa đêm, tôi giật mình tiếc nuối. Tôi có bằng Thạc sĩ kinh tế, tôi trải qua gần 7 năm trời đi học, cuối cùng cất giữ những tấm bằng trong ngăn kéo. Tôi có vóc dáng thanh mảnh, chiều cao lý tưởng để làm một người mẫu ảnh, nhưng tôi chỉ lặng lẽ mặc đồ ở nhà, loanh quanh trong 4 bức tường và khu vườn luôn đóng kín cửa.
Tôi biết mình có thể bước đi, nhưng rồi lại sợ, 2 năm qua, tôi đã sống như cây tầm gửi, tôi chẳng biết có phải mình đang đánh mất bản ngã, đang lười biếng trong suy nghĩ nên sống cuộc đời tạm bợ ăn bám thế này?
- Tự học tiếng Anh, nam sinh "trường làng" đạt 8.0 IELTS ngay trong lần thi đầu tiên (1 giờ trước)
- Sao nữ bị bắt giam vì cáo buộc trộm 11.000 USD nội thất (1 giờ trước)
- Thủ lĩnh tân phát xít thừa nhận âm mưu dùng kẹo độc sát hại hàng loạt trẻ em Do Thái (1 giờ trước)
- Cái kết viên mãn: Cặp song sinh "đẹp nhất thế giới" Alice và Ellen Kessler chọn an tử cùng ngày sau một đời không thể tách rời (1 giờ trước)
- Đề xuất "ưu đãi thuế sinh con": Điều kiện để gia đình sinh đủ 2 con trở lên có thể được giảm thuế TNCN (1 giờ trước)
- Quỳnh Kool gây tranh cãi với cảnh khóc níu kéo chồng trong Gió Ngang Khoảng Trời Xanh (1 giờ trước)
- Ruben Amorim tiết lộ khoảnh khắc "vàng" của Sir Jim Ratcliffe thay đổi cả mùa giải của MU (1 giờ trước)
- Đưa con đi học, phụ huynh "tiện tay" giật dây chuyền vàng của học sinh lớp 1 (1 giờ trước)
- Lỗi sạc pin xe điện phổ biến: Chủ xe tránh 5 thói quen xấu nếu không muốn chiếc xe mất giá nhanh hơn (2 giờ trước)
- "Gương vỡ lại lành": Ông Trump và tỷ phú Elon Musk tái thiết liên minh quyền lực sau chuỗi ngày căng thẳng (2 giờ trước)