-
Bước ngoặt tại biên giới: Thái Lan và Campuchia chính thức ký thỏa thuận ngừng bắn -
2025: Năm của những nghịch lý vĩ đại giữa đỉnh cao công nghệ và vực thẳm khí hậu -
Đắk Lắk: Thảm kịch hỏa hoạn lúc rạng sáng, 4 người trong một gia đình tử vong thương tâm -
Lời cảnh tỉnh từ bi kịch của nữ người mẫu 8X: Cái chết tức tưởi sau cuộc "trùng tu" nhan sắc -
Man Utd giải mã "khắc tinh" Newcastle: Đêm thăng hoa của Patrick Dorgu -
Vụ nữ sinh lớp 8 bị đánh hội đồng phải nhập viện: Mẹ chết lặng khi tận mắt xem clip con bị đánh -
Tử vi thứ 2 ngày 27/12/2025 của 12 con giáp: Mão cẩn trọng, Mùi được ghi nhận -
Giang hồ mạng TikTok Được Đất Bắc và những phát ngôn gây sốc trước ngày bị bắt -
Nữ sinh lớp 11 lấy 38 triệu "bao" bạn: Khi nỗi đau của mẹ va vào sự im lặng đáng sợ của con -
Rúng động vụ phát hiện cánh tay người đứt rời trên cao tốc Vĩnh Hảo - Phan Thiết
Sao 360°
06/06/2020 00:22Nam Em tiết lộ chuyện yêu thầy giáo và nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời
Mới đây tại chương trình Gõ cửa thăm nhà, chị em Nam Anh, Nam Em đã nghẹn ngào chia sẻ những câu chuyện đầy xúc động của mình.
Nam Anh: "Tôi trầm cảm, phải uống nhiều thuốc nên thành ra mập ú"
Ba mẹ tôi ly dị từ khi chị em tôi mới nằm trong bụng mẹ được 2 tháng. Từ đó, chúng tôi ở với mẹ. Hồi nhỏ, mỗi lần gặp ba, tôi đều cảm thấy xa cách.
Tôi luôn có ước mơ là lớn lên đi làm, có tiền, có sự nghiệp rồi sẽ chắp vá lại gia đình. Nhưng không ngờ, tôi vừa lớn lên thì ba mất. Điều tôi mong ước mãi mãi không thực hiện được.
Lúc ba mất, tôi thất vọng vô cùng và tiếc nuối vì đã không hàn gắn gia đình sớm hơn. Tôi nhận ra, có những thứ không nên đợi chờ.
Có lẽ vì ba mất nên tôi trầm cảm, phải uống nhiều thuốc nên thành ra mập ú, phát phì, không đẹp như Nam Em. Điều này càng khiến tôi tự ti hơn về ngoại hình của mình.
Trước đấy, tôi học rất giỏi, toàn điểm 9, nhưng sau khi trầm cảm, điểm số của tôi chỉ toàn 2. Thầy cô còn sợ tôi không qua nổi tốt nghiệp. Tôi phải đến gặp cả bác sĩ thần kinh.
Ra đời, tôi vẫn mang những tự ti của bệnh trầm cảm nên chọn ngay một nghề ổn định, ít ai biết, chứ không lao vào showbiz như Nam Em.
Thời gian trầm cảm, tôi thu mình lại, đóng hết mọi cánh cửa giao tiếp với xã hội. Ngay cả với Nam Em, tôi cũng không tâm sự, chia sẻ bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn ở một mình, không muốn gặp ai hết.
Hiện tại, tôi chỉ muốn làm sao có thể lo được cho gia đình mình. Tôi cũng ước mơ sang năm sau sẽ thi hoa hậu. Dù năm sau là hết tuổi để tôi thi rồi, nhưng tôi vẫn muốn thi để đem câu chuyện của mình ra ánh sáng.
Nam Em: "Vì trách nhiệm với gia đình nên tôi buộc phải bỏ thầy giáo, dù tôi rất yêu anh ấy"
Ba mẹ ly dị sớm, 3 tuổi tôi đã phải sang nhà cô ruột ở, tới 5 tuổi đã phải tự nấu cơm, giặt đồ, chăm sóc bản thân, rồi 6 tuổi vào chuồng chăn heo.
Năm lớp 11, tôi vướng phải một mối tình, yêu chính thầy giáo mình. Tôi yêu dữ dội lắm. Nhà tôi thậm chí còn xuống tận nhà thầy giáo để hỏi cưới, dự định sau khi tôi học xong phổ thông sẽ làm đám cưới.

Lúc đó, nhà trai bỏ rượu, chuẩn bị làm đám hỏi xong xuôi hết rồi thì tôi bỏ đi Hà Nội học. Tôi quyết định đột ngột như vậy vì đang còn ám ảnh chuyện ba mất. Trước đấy, tôi không lo được cho ba, cũng không làm tang lễ được.
Chị Nam Anh lại đang bị trầm cảm, không ai vững vàng. Tôi cảm thấy mình cần phải thay đổi để làm trụ cột trong gia đình và nếu không phải tôi thì không ai làm được điều này.
Vì trách nhiệm với gia đình nên tôi buộc phải bỏ thầy giáo, dù tôi rất yêu anh ấy.
Đến bây giờ, tôi vẫn thấy rất có lỗi với ba. Năm tôi 18 tuổi, tôi có về ở với ba. Lúc đó, tôi thấy ba đang rất mệt nên mới đi pha cho ba ly nước chanh. Bê gần đến nơi, tôi chợt nhớ ra ba chẳng nuôi mình ngày nào, nên giận, cất luôn ly nước chanh đi.
Nguyên nhân tôi giận ba cũng chính là điều khiến tôi giận chính bản thân mình. Đó là không chịu mở lòng ra, giấu nội tâm mình vào bên trong.

Tôi không ngờ, ngày hôm sau thì ba mất. Khoảnh khắc đó thực sự ám ảnh trong tôi, khiến tôi hối hận vô cùng.
Giá lúc đó tôi mạnh mẽ hơn, đưa ly nước chanh và trò chuyện với ba, thì dù ngày hôm sau ba mất đi tôi cũng không hối tiếc. Đó là nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến giờ.
Sau khi trải qua mất mát, thị phi, tôi đã thay đổi và khác xưa rất nhiều, việc nào khó cũng tự giải quyết được. Bây giờ, tôi tự do hơn.
Trước đây, tôi bị ảo tưởng về bản thân, cứ nghĩ mình là cái gì cao sang lắm, bắt mọi người phải xoay quanh mình. Khi mọi người không theo ý mình, tôi nóng giận, đau đầu, co giật.

Hiện tại, tôi đã bớt đi được phần nào tính cách đó. Tôi cố gắng thay đổi, tìm niềm vui bằng cách đặt mục tiêu sống nhỏ lại, làm những gì mình thoải mái. Tôi còn tìm kiếm niềm vui bên ngoài bằng cách ra đường dạo phố. Chỉ cần thấy người ta nhìn mình với ánh mắt ao ước là tôi thấy vui vì vẫn hơn nhiều người rồi.
Cũng vì từng trải qua nhiều thứ nên tôi sợ cảm giác ở một mình lắm. Mỗi khi mẹ và chị đi vắng, tôi đều vào bệnh viện ngủ. Tôi thích được nằm cấp cứu trong bệnh viện vì được mọi người hỏi thăm. Nhiều khi gặp chuyện buồn, tôi lại chạy vào bệnh viện khóc lóc để y tá chạy ra hỏi han.
Theo Tùng Ninh (Trí Thức Trẻ)
- Vụ cháy nhà ở Đắk Lắk khiến 4 người tử vong: Nỗi đau tột cùng của người cha mất cả gia đình con trai (15:43)
- Phá bỏ rào cản "môn đăng hộ đối": Bài học quý từ sự cố ngày cưới của đôi trẻ thành thị và thôn quê (15:43)
- Cuộc đổ bộ của AI: Các tỷ phú công nghệ Mỹ "bỏ túi" nửa nghìn tỷ USD trong năm 2025 (15:28)
- Loạt doanh nhân tiêu biểu cùng nhận danh hiệu Anh hùng Lao động (15:20)
- Vụ lật xe khách khiến 9 người tử vong, nhiều người bị thương: Xe chở đoàn thiện nguyện (15:06)
- Cảm phục hình ảnh bố cứu người tại trạm xá, nam sinh xứ Lạng quyết chí học giỏi thành thủ khoa ngành Y (59 phút trước)
- Thảm kịch trên cao tốc Nhật Bản: Hơn 50 xe đâm liên hoàn, hiện trường rực lửa trong đêm tuyết (1 giờ trước)
- Khi "phận làm dâu" không còn đồng nghĩa với sự hy sinh vô điều kiện (1 giờ trước)
- Vì sao vừa ăn vừa lướt điện thoại lại "tốt" cho cân nặng hơn là xem TV? (1 giờ trước)
- Xôn xao vụ hành khách say xỉn nôn ói trên ô tô công nghệ còn đập phá xe (1 giờ trước)