-
Bên trong hang ổ lừa đảo trực tuyến ở Campuchia qua lời kể người trong cuộc
-
Bộ GD-ĐT lấy ý kiến bỏ xét tuyển sinh bằng học bạ
-
Ảnh hiếm về Trung thu hơn 100 năm trước ở Hà Nội
-
Bé gái 6 tuổi mất cả 2 mắt vì thứ nhiều bố mẹ vẫn cho con chơi mỗi ngày
-
Cục CSGT: Điều tiết ô tô khách trên 29 chỗ không đi vào làn 1 ở cao tốc 2 làn xe
-
Đừng coi thường: Bình giữ nhiệt dễ là "ổ vi khuẩn", uống 1 ngụm như nuốt bệnh vào người, rất nguy hiểm!
-
Nhà hàng ở Hà Nội nói gì khi bị khách tố kê “khống” lên tới 110 ca bia, bill hơn 18 triệu đồng?
-
Bất ngờ với "suất cơm 17 nghìn" cho học sinh bán trú
-
Thủ tướng chỉ đạo khắc phục hậu quả vụ tai nạn giao thông làm 12 người thương vong tại Quảng Trị
-
5 món thời trang được dàn sao nữ 40+ mặc thường xuyên để hack tuổi xuất sắc
Sao 360°
05/06/2020 17:22Nam Em tiết lộ chuyện yêu thầy giáo và nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời
Mới đây tại chương trình Gõ cửa thăm nhà, chị em Nam Anh, Nam Em đã nghẹn ngào chia sẻ những câu chuyện đầy xúc động của mình.
Nam Anh: "Tôi trầm cảm, phải uống nhiều thuốc nên thành ra mập ú"
Ba mẹ tôi ly dị từ khi chị em tôi mới nằm trong bụng mẹ được 2 tháng. Từ đó, chúng tôi ở với mẹ. Hồi nhỏ, mỗi lần gặp ba, tôi đều cảm thấy xa cách.

Tôi luôn có ước mơ là lớn lên đi làm, có tiền, có sự nghiệp rồi sẽ chắp vá lại gia đình. Nhưng không ngờ, tôi vừa lớn lên thì ba mất. Điều tôi mong ước mãi mãi không thực hiện được.
Lúc ba mất, tôi thất vọng vô cùng và tiếc nuối vì đã không hàn gắn gia đình sớm hơn. Tôi nhận ra, có những thứ không nên đợi chờ.
Có lẽ vì ba mất nên tôi trầm cảm, phải uống nhiều thuốc nên thành ra mập ú, phát phì, không đẹp như Nam Em. Điều này càng khiến tôi tự ti hơn về ngoại hình của mình.
Trước đấy, tôi học rất giỏi, toàn điểm 9, nhưng sau khi trầm cảm, điểm số của tôi chỉ toàn 2. Thầy cô còn sợ tôi không qua nổi tốt nghiệp. Tôi phải đến gặp cả bác sĩ thần kinh.
Ra đời, tôi vẫn mang những tự ti của bệnh trầm cảm nên chọn ngay một nghề ổn định, ít ai biết, chứ không lao vào showbiz như Nam Em.

Thời gian trầm cảm, tôi thu mình lại, đóng hết mọi cánh cửa giao tiếp với xã hội. Ngay cả với Nam Em, tôi cũng không tâm sự, chia sẻ bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn ở một mình, không muốn gặp ai hết.
Hiện tại, tôi chỉ muốn làm sao có thể lo được cho gia đình mình. Tôi cũng ước mơ sang năm sau sẽ thi hoa hậu. Dù năm sau là hết tuổi để tôi thi rồi, nhưng tôi vẫn muốn thi để đem câu chuyện của mình ra ánh sáng.
Nam Em: "Vì trách nhiệm với gia đình nên tôi buộc phải bỏ thầy giáo, dù tôi rất yêu anh ấy"
Ba mẹ ly dị sớm, 3 tuổi tôi đã phải sang nhà cô ruột ở, tới 5 tuổi đã phải tự nấu cơm, giặt đồ, chăm sóc bản thân, rồi 6 tuổi vào chuồng chăn heo.
Năm lớp 11, tôi vướng phải một mối tình, yêu chính thầy giáo mình. Tôi yêu dữ dội lắm. Nhà tôi thậm chí còn xuống tận nhà thầy giáo để hỏi cưới, dự định sau khi tôi học xong phổ thông sẽ làm đám cưới.
Lúc đó, nhà trai bỏ rượu, chuẩn bị làm đám hỏi xong xuôi hết rồi thì tôi bỏ đi Hà Nội học. Tôi quyết định đột ngột như vậy vì đang còn ám ảnh chuyện ba mất. Trước đấy, tôi không lo được cho ba, cũng không làm tang lễ được.
Chị Nam Anh lại đang bị trầm cảm, không ai vững vàng. Tôi cảm thấy mình cần phải thay đổi để làm trụ cột trong gia đình và nếu không phải tôi thì không ai làm được điều này.
Vì trách nhiệm với gia đình nên tôi buộc phải bỏ thầy giáo, dù tôi rất yêu anh ấy.
Đến bây giờ, tôi vẫn thấy rất có lỗi với ba. Năm tôi 18 tuổi, tôi có về ở với ba. Lúc đó, tôi thấy ba đang rất mệt nên mới đi pha cho ba ly nước chanh. Bê gần đến nơi, tôi chợt nhớ ra ba chẳng nuôi mình ngày nào, nên giận, cất luôn ly nước chanh đi.
Nguyên nhân tôi giận ba cũng chính là điều khiến tôi giận chính bản thân mình. Đó là không chịu mở lòng ra, giấu nội tâm mình vào bên trong.
Tôi không ngờ, ngày hôm sau thì ba mất. Khoảnh khắc đó thực sự ám ảnh trong tôi, khiến tôi hối hận vô cùng.
Giá lúc đó tôi mạnh mẽ hơn, đưa ly nước chanh và trò chuyện với ba, thì dù ngày hôm sau ba mất đi tôi cũng không hối tiếc. Đó là nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến giờ.
Sau khi trải qua mất mát, thị phi, tôi đã thay đổi và khác xưa rất nhiều, việc nào khó cũng tự giải quyết được. Bây giờ, tôi tự do hơn.
Trước đây, tôi bị ảo tưởng về bản thân, cứ nghĩ mình là cái gì cao sang lắm, bắt mọi người phải xoay quanh mình. Khi mọi người không theo ý mình, tôi nóng giận, đau đầu, co giật.
Hiện tại, tôi đã bớt đi được phần nào tính cách đó. Tôi cố gắng thay đổi, tìm niềm vui bằng cách đặt mục tiêu sống nhỏ lại, làm những gì mình thoải mái. Tôi còn tìm kiếm niềm vui bên ngoài bằng cách ra đường dạo phố. Chỉ cần thấy người ta nhìn mình với ánh mắt ao ước là tôi thấy vui vì vẫn hơn nhiều người rồi.
Cũng vì từng trải qua nhiều thứ nên tôi sợ cảm giác ở một mình lắm. Mỗi khi mẹ và chị đi vắng, tôi đều vào bệnh viện ngủ. Tôi thích được nằm cấp cứu trong bệnh viện vì được mọi người hỏi thăm. Nhiều khi gặp chuyện buồn, tôi lại chạy vào bệnh viện khóc lóc để y tá chạy ra hỏi han.
Theo Tùng Ninh (Trí Thức Trẻ)








- Bị quấy rối ngoài đường, vợ xinh về kể với chồng liền nhận câu trả lời sững sờ (55 phút trước)
- Viện Kiểm sát đề nghị tuyên phạt ông Đinh Trường Chinh 13-14 năm tù, nộp lại 970 tỷ đồng (59 phút trước)
- Bên trong hang ổ lừa đảo trực tuyến ở Campuchia qua lời kể người trong cuộc (1 giờ trước)
- Bộ GD-ĐT lấy ý kiến bỏ xét tuyển sinh bằng học bạ (1 giờ trước)
- Dừng trợ cấp theo Nghị định 178, công chức nghỉ hưu trước tuổi hưởng chế độ gì? (1 giờ trước)
- Ảnh hiếm về Trung thu hơn 100 năm trước ở Hà Nội (1 giờ trước)
- UOB nâng dự báo tăng trưởng của Việt Nam (1 giờ trước)
- HLV Diego Simeone bị đuổi vì hành động với CĐV Liverpool trong trận đấu kịch tính (1 giờ trước)
- Thêm một phim Việt có doanh thu thảm họa (1 giờ trước)
- Bé gái 6 tuổi mất cả 2 mắt vì thứ nhiều bố mẹ vẫn cho con chơi mỗi ngày (1 giờ trước)




