Tâm sự
27/07/2019 08:59Lật từng trang trong cuốn sổ ghi chép đã nhòe chữ, em chồng tôi bật khóc rồi ôm mặt bỏ chạy quên cả cọc tiền trên bàn
Tôi không biết nên kể chuyện của mình thế nào nữa mọi người ạ. Nó giống như một bộ phim mà mỗi lần nhớ đến, tôi lại cảm thấy đau nhói. Thế mới thấy khi nghèo khó thì chẳng ai bên cạnh mình, ngay cả những người mà mình tin tưởng nhất.
Khi kết hôn, vợ chồng tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Chẳng có tiền nên mẹ chồng và em chồng tôi khinh thường lắm. Hồi ấy em chồng tôi lấy được một người giàu có, mỗi lần giúp đỡ gia đình tôi, cô ta lại hoạnh họe rồi ghi vào một cuốn sổ nhỏ.

Tôi nhớ đến cận ngày sinh, nhờ em chồng mua giúp chậu tắm cho con. Vậy mà những thứ đó cũng được em chồng tôi ghi lại không thiếu một đồng. Khi tôi đưa con đầu đi bệnh viện, viện phí nhiều hơn là kinh tế của tôi lúc bấy giờ. Đưa con đến nhà cô để vay tiền, tôi và con vừa ngồi lên chiếc ghế sofa, em chồng đã gắt lên: "Mẹ con chị làm cái gì đấy. Cái ghế ấy đắt tiền lắm, người thì bẩn thỉu mà ngồi lên ghế nhà tôi à".
Hôm ấy tôi đã không vay tiền cô ta vì chút lòng tự trọng cuối cùng. Sau đó, tôi bàn bạc với chồng đi nước ngoài xuất khẩu lao động. Chúng tôi gửi con ở nhà rồi sang làm ăn, vừa kiếm vốn, vừa cải thiện thu nhập. Khi ở đó, tôi nhận ra tiềm năng trong ngành may mặc. Thế là tôi vừa đi học may, vừa làm việc.
Về Việt Nam, tôi mở xưởng may bằng tiền vốn đi làm 3 năm tích cóp. Sau rất nhiều lần điêu đứng, cuối cùng tôi và chồng đã có được một chút thành tựu. Về sau, chồng tôi cũng đứng ra kinh doanh chung với bạn và thu được lãi không ít. Kể từ lúc vợ chồng tôi có tiền, chúng tôi không còn bị xem thường như trước. Nhưng sâu thẳm trong tôi, những ký ức trước kia không thể nào vơi được.
Thấy anh chị khấm khá hơn mình, em chồng tôi cũng cố gắng đầu tư kinh doanh nhưng lại thất bát. Hôm nay, cô ta tới tìm tôi để vay tiền. Từ khi tôi mua căn nhà này, đây là lần đầu tiên em chồng đến. Ngồi chơi một lúc, cô ta đặt vấn đề hỏi vay tiền.

Số tiền ấy, tôi có thể cho cô ta được. Còn một thứ tôi bắt buộc phải đưa, đó là cuốn sổ ghi chép mà em chồng ghi lại tất cả những lần tôi vay mượn. Mặc dù đã trả lại tiền nhưng cuốn sổ rách nát ấy tôi buộc phải gửi lại. Cầm cuốn sổ trên tay, em chồng tôi lật từng trang rồi bật khóc và ôm mặt bỏ chạy mà quên cọc tiền trên bàn.
Tôi không biết là cô ta thấy xấu hổ hay ăn năn nữa. Đó đều là chữ cô ta ghi, còn chữ ký người nợ là của tôi. Ngày hôm nay, tôi có thể đường đường chính chính ngẩng cao đầu với em chồng rồi. Tôi thấy nhẹ nhõm và nói thật là tự hào vì những gì mà vợ chồng tôi đã làm được sau 10 năm lấy nhau.
Theo Lê Hạnh (Helino)
Tin cùng chuyên mục








-
Cấm xe máy chạy xăng vào Vành đai 1: Động thái của Hà Nội sau chỉ thị của Thủ tướng (14/07)
-
Đức quyết không gửi vũ khí Ukraine mong đợi để ‘dội lửa’ vào lãnh thổ Nga (14/07)
-
Dùng điều hòa kiểu này, đột quỵ có thể ập đến bất cứ lúc nào (14/07)
-
Nhà báo công nghệ: "Điện thoại mới của Samsung rất tuyệt nhưng vẫn hụt hơi trước máy Trung Quốc ở 1 thứ" (14/07)
-
Mỹ phẩm do chiến thần livestream Võ Hà Linh quảng cáo bị thu hồi (14/07)
-
Quế Ngọc Hải thông báo rời CLB Bình Dương, điểm đến sẽ khiến cả V.League bất ngờ? (14/07)
-
U23 Việt Nam đến Indonesia bảo vệ ngôi vô địch U23 Đông Nam Á (14/07)
-
Campuchia nêu điều kiện tái mở cửa biên giới với Thái Lan (14/07)
-
Camera "bóc" cảnh nam tiktoker bị chém gần đứt bàn tay: Nhóm đối tượng ra tay trong 30 giây (14/07)
-
Câu nói gây chú ý của cựu phó trưởng công an phường trong vụ 'chạy án' 2,1 tỷ đồng (14/07)
Bài đọc nhiều




