-
Cả nước bật “chế độ cứu trợ khẩn cấp” hướng về Thái Nguyên
-
Chỉ cần giải quyết vấn đề này, người Hà Nội không còn phải bì bõm lội nước
-
Hỗ trợ khẩn cấp 140 tỷ cho 4 tỉnh khắc phục hậu quả mưa lũ, Thái Nguyên mức cao nhất 50 tỷ
-
Cụ bà 91 tuổi ở Thái Nguyên ngồi canh bát hương chồng trong căn nhà ngập nặng
-
100 thuyền, xuồng từ Chùa Hương tiến về vùng lũ trợ giúp người dân Thái Nguyên, Bắc Ninh
-
Cô gái 20 tuổi trở về từ Malaysia nhập viện cấp cứu vì ngực rỉ dịch xanh bất thường sau một mũi tiêm
-
Ban chấp hành Đảng bộ TP Hà Nội nhiệm kỳ 2025-2030 dự kiến có 75 người
-
Cư dân biệt thự Hà Nội sắm máy bơm "khủng", canh nước ngập như canh "chứng khoán"
-
Vì sao mưa bão cực lớn, dị thường liên tiếp trút xuống gây ngập lụt lịch sử?
-
Chóng mặt khi đang làm việc, người đàn ông đột ngột rơi vào nguy kịch
Tâm sự
30/09/2016 21:58Tôi là sản phẩm của sự dạy dỗ sai lầm
![]() |
Lên cấp 2 rồi cấp 3, tôi có những đam mê của mình, vẫn cố gắng học hành chăm chỉ cho vừa lòng mọi người nhưng dường như mọi thứ chẳng hề thay đổi. Ngoài chuyện học hành, tôi còn bị so sánh nhiều thứ khác trong cuộc sống. Học hành bận rộn, tôi chẳng có thời gian làm việc nhà, chị gái đi lấy chồng, công việc nhà chẳng ai dạy dỗ. Tôi nhớ lần đó, năm lớp 7, thời mọi thứ chưa có, nấu cơm bằng bếp than, đó là lần thứ 2 thứ 3 gì tôi học nấu, nồi cơm chỗ sống chỗ chín. Mẹ đã nói suốt cả một bữa ăn, nào con nhà này nấu cơm giỏi, con nhà kia kho cá ngon, còn tôi thì... Tôi gào lên, thực sự ức chế, thấy bản thân đã rất cố gắng cơ mà. Bà đánh tôi, tôi khóc suốt cả đêm hôm đó.
Từ ngày ấy, tôi chẳng muốn động vào bếp nước nữa, mọi thứ bắt buộc tôi sẽ làm còn không thì thôi. Tôi sợ mình làm hỏng sợ lại bị nói, bị so sánh. Sự so sánh cứ như một ám thị lúc nào cũng có trong đầu tôi. Gặp ai hỏi thăm tôi, mẹ cũng kể như một đứa không biết làm gì, bao nhiều lần tôi nghe mẹ nói mẹ xấu hổ về tôi. Cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi trở thành một đứa nhút nhát, lúc nào cũng tự ti, mặc cảm. Nhiều khi ức chế, tôi trở nên cộc cằn, phản ứng lại những gì không vừa ý. Tôi tránh gặp mặt mọi người, tránh những đám giỗ chạp cưới hỏi, những đám gặp mặt họ hàng. Tôi sợ cái nhìn của mọi người, sợ những câu nói của mẹ. Tôi cũng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào ai bằng đôi mắt lệch của mình nhưng đôi tai tôi nghe được hết.
Mẹ bảo trong gia đình, tôi là một đứa tự kiêu tự đại khó ưa, một đứa hâm dở, còn với người ngoài tôi là một đứa đần, kém cỏi, dốt nát. Tôi cũng chẳng buồn nói lại nữa. Tôi nghiên cứu nhiều về xã hội, về tư tưởng phương Tây, tôi thích điều đó. Thế mà bất cứ điều gì tôi nói ra đều là vớ vẩn, chẳng bao giờ có ai ủng hộ. Tôi ít nói, cái gì làm thì làm, chẳng muốn làm phiền ai, ảnh hưởng đến ai. Tôi không thích sự ồn ào giả dối, nịnh bợ nhưng bố mẹ cho đó là sự ngu dốt, tự kiêu. Lúc nào cũng muốn tôi gặp người này, quen người kia để có mối quan hệ này nọ. Tôi nói thẳng là không thích, vậy là lại có chiến tranh, tôi lại là đứa con bất hiếu.
Từ bé tôi đã thích vẽ, muốn học thiết kế thời trang, nhưng với mẹ đó chỉ là nghề "xướng ca vô loài". Vậy là tôi lên đại học, không một định hướng cho tương lai, tôi như cây cỏ hoang mọc ven đường. Tốt nghiệp đại học, về nhà, đi làm được 2 năm, tôi thất nghiệp, hàng ngày lang thang tìm việc, học tiếng Anh, nộp hồ sơ. Mẹ vẫn những câu chuyện như thế về tôi, thậm chí cả những câu chuyện không hề có. Tôi tự hỏi đã làm gì sai trong cuộc đời này? Tôi khủng hoảng vì thất nghiệp, vì sự đàm tiếu, vì mọi thứ. Cứ cho là tôi không giỏi giang, không thông minh, tính cách khó chịu, đó là một tội lỗi sao? Một điều đáng bị lên án sao? Tôi chưa từng ghét bỏ gia đình mình, thậm chí còn muốn làm nhiều thứ hơn để bố mẹ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng tại sao tôi luôn như cái gai trong mắt mọi người, kể cả người thân? Tôi được sinh ra là một sai lầm hay sao?
Hồi cấp 3, nhiều lần mẹ mắng tôi, tôi từng muốn tự tử, viết những bức thư dài, viết đầy những cuốn sổ nhật ký. Còn bây giờ tôi chỉ muốn ra đi, đến nơi nào chẳng ai biết, nơi tôi có thể bắt đầu cuộc sống khác với những thứ mình theo đuổi. Tôi đã đã tự buông thả bản thân trong thời gian dài, những điều tôi sai thì tôi nhận, nhưng những điều không có thật sao cứ tiếp diễn mãi trong cuộc sống của tôi như vậy? Tôi thực sự rất mệt mỏi.
Theo Hoài (VnExpress.net)








- Bộ Công Thương: Đơn tố cáo bà Chu Thanh Huyền "tương đối phức tạp" (29 phút trước)
- Bắt tạm giam đối tượng 71 tuổi hiếp dâm bé gái 10 tuổi ở An Giang (38 phút trước)
- Công ty thuộc hệ sinh thái NextTech của Shark Bình lên tiếng về dự án tiền số AntEx (40 phút trước)
- Hoài Lâm quyết định sốc chưa từng có (44 phút trước)
- Cả nước bật “chế độ cứu trợ khẩn cấp” hướng về Thái Nguyên (44 phút trước)
- Báo Anh: "Tuyển Malaysia gian lận trắng trợn" (47 phút trước)
- Chỉ cần giải quyết vấn đề này, người Hà Nội không còn phải bì bõm lội nước (55 phút trước)
- Kỹ sư Lê Văn Tạch: Lái xe thoát qua đường ngập nước thành công, đừng vội mừng (59 phút trước)
- MU họp với dàn sao trụ cột xem giữ hay sa thải Ruben Amorim (1 giờ trước)
- Truy tìm để đánh đối thủ, nhóm 12 đối tượng khiến 2 thiếu niên thương vong (1 giờ trước)




