Ông Nguyễn Phước Thành – cha nữ sinh bị nhóm bạn đánh tàn bạo ở Trường THCS Lý Tự Trọng (Trà Vinh) đặt câu hỏi như vậy. Còn nữ sinh bị đánh hội đồng cho biết “em bị đánh vì không đi mua đồ giúp bạn”.
Ngày 11/3, ông Nguyễn Phước Thành đã đưa con từ Trà Vinh lên Sài Gòn khám bệnh.
Ông bảo, lúc đầu hai cha con tính đi xe đò, nhưng 2 vé đi đã hết hơn 300.000 đồng, chưa kể phải ăn uống dọc đường. Tính đi tính lại, ông chạy xe máy cho tiết kiệm.
Người cha ân hận vì đã mắng oan con. Ảnh: Lê Huyền |
“Tôi không dám chạy nhanh vì sợ con chóng mặt, bị té. Để yên tâm, dọc đường, tôi lấy chiếc áo dài cột nó vào mình để chạy tiếp. Hai cha con chạy xe 6 tiếng nên đến Sài Gòn lúc 2 giờ chiều. Nhà người quen xin tá túc đi làm chưa về nên hai cha con tạm ngồi quán nước chờ” – ông Thành cho biết.
Theo ông Thành, trước đó (ngày 13/1) P. đang đi học thì điện về bảobị khủng hoảng tinh thần, sợ quá, té cầu thang và bảo mẹ đến đón.
Khi vào bệnh viện, bác sĩ bảo cháu bị chấn thương phần mềm rồi cho thuốc mang về uống. Hôm sau, cởi áo con ra, thấy toàn bộ vai con bị bầm đen, đầu chảy máu, nóng ran, ông Thành hỏi con thì được giải thích "do chóng mặt".
Không kìm được nước mắt, ông Thành kể tiếp:
“Một thời gian dài, cháu luôn kêu đau đầu, đau bụng, xin cô chủ nhiệm nghỉ học. Tôi lại nghĩ con làm biếng nên bảo “chuyến này vào xin cô chủ nhiệm cho nghỉ học luôn".
Ngay mấy bữa trước, khi tôi kêu nhiều tiếng nhưng thấy con không nghe, tưởng cháu giả vờ làm lảng, tôi mắng cháu mấy câu. Chỉ đến ngày 9/3 sự việc vỡ lẽ, tôi mới biết mình mắng oan con".
"Tôi là người làm cha nhưng thất bại, con bị đánh đau yếu từ đấy đến nay nhưng không biết” - ông Thành ứa nước mắt.
Theo ông Thành, trước đây, P. là một người nhanh nhẹn, vui vẻ, từng tham gia học Aerobic, nằm trong đội tuyển năng khiếu của tỉnh và đạt giải. Nhưng hai tháng nay cháu ít nói, trầm tính hơn hẳn, hay kêu đau đầu, đau bụng, gọi thì lúc nghe, lúc không.
Bị đánh vì không đi mua đồ và đánh bạn
Trải qua 6 tiếng đồng hồ ngồi xe máy từ Trà Vinh lên Sài Gòn, P hơi mệt mỏi. Nhìn em hiền lành, rụt rè, ít nói, ánh mắt buồn bã.
P. cho biết em bị đánh vào đầu giờ buổi học chiều ngày 13/1.
Em Hạnh P. mong được chuyển sang chỗ học mới. Ảnh: Lê Huyền |
Nói về lý do không thông báo cho gia đình biết mình bị đánh, P cho biết. “Em sợ bị đánh tiếp. Bạn V nói nếu để thầy cô và bố mẹ biết thì em còn bị đánh dài dài. Dù đau, nhưng em bảo với bố mẹ bị té cầu thang cho qua chuyện”
P cũng cho biết, sau sự việc xảy ra một số bạn trong nhóm hành hung tỏ ra hối hận và xin lỗi, chỉ có bạn V- người đứng đầu nhóm đánh em là không nói gì.
“Nhiều đêm em nhớ lại lúc bị đánh nên không ngủ được. Em sợ lắm. Giờ em chỉ mong muốn được chuyển sang một ngôi trường khác để học bình yên” – P nói.
Nhà trường ở đâu?
Trước sự việc con mình bị đánh dã man, ông Thành bức xúc “tôi không hiểu sao con tôi bị đánh dã man lúc chuẩn bị vào tiết một ngày 13/1, nguyên cả học sinh khối 7 xúm lại xem, cổ vũ nhưng không có thầy cô nào có mặt. Tại sao đến ngày 9/3 mới phát hiện được sự việc? Nếu lúc đó con tôi bị đánh dẫn tới hậu quả xấu hơn ai sẽ chịu trách nhiệm? – ông Thành đặt câu hỏi và băn khoăn "liệu nhà trường có đang cố tình ém thông tin này?"
“Con tôi chịu đau đớn về thể xác và tinh thần như vậy, làm bố mẹ thật quá xót xa, đau lòng”.