-
Phụ huynh "chóng mặt" với khoản vận động gần 1 tỷ đồng: Hiệu trưởng nói gì? -
Nhà đầu tư phía Bắc "đổ xô" vào Nam mua bất động sản -
Biển Đông đón "bão dồn dập": Dự báo 2-3 cơn bão hình thành trong tháng 11 -
Cái kết bất ngờ của người đàn ông bỏ lại xe máy, nhảy cầu ở Hà Tĩnh -
Huấn Hoa Hồng chính thức lên tiếng về thông tin bị bắt, tình hình hiện tại được vợ hot girl tiết lộ -
Máy bay Nga chở 30 tấn hàng viện trợ khẩn cấp cho Việt Nam -
Người đàn ông 40 tuổi suýt chết vì... ăn lẩu, BS cảnh báo 8 nhóm người phải cẩn trọng! -
Xót xa bé gái 4 tuổi bị nước cuốn trôi khi cha mẹ dọn đồ chạy lũ -
Clip: Bé trai trôi giữa dòng sông Hàn cuộn xiết được người dân dũng cảm cứu sống chỉ trong 45 giây -
Cháy căn hộ tầng 12 chung cư Winhouse Hàm Nghi, hàng trăm người hoảng loạn tháo chạy
Gia đình
04/06/2022 16:19Chiếc nhẫn cưới của chồng cũ
Chiếc nhẫn cưới ấy vốn dĩ là một đôi, nhưng có lẽ nó có "tín hiệu bất ổn" ngay từ đầu. Ngày ấy, khi hai nhà bàn chuyện lễ vật cưới, đang lúc vui vẻ và hứng khởi, chồng sắp cưới của tôi chở má anh ra tiệm vàng gần nhà để mua cặp nhẫn cưới.
Đó chẳng phải là nhẫn có “ly, phân” hay nhẫn cặp gì sang trọng. Nó chỉ là đôi nhẫn vàng tây bình thường như kiểu truyền thống mấy mươi năm trước. Vài ngày sau khi mua, anh đưa tôi đeo thử thì ngón áp út của tôi lại nhỏ hơn chiếc nhẫn. Sợ không vừa, dễ dàng rơi mất, anh đem chiếc nhẫn đó ra để tiệm “thu nhỏ” lại cho vừa tay tôi.
Nghe tôi kể chuyện sửa nhẫn, mẹ tôi không vui về sự cố này, cho rằng tình duyên của tôi sẽ trắc trở. Mẹ tôi bảo nhẫn cưới thì không thể thay đổi, dù chỉ là làm nó to lên hay nhỏ đi. Thay đổi nhẫn cũng như vợ chồng thay đổi tình cảm, không còn trọn vẹn, vừa vặn như những ngày đầu.
Tôi không tin chuyện tâm linh về cặp nhẫn của mẹ. Tôi tin là tôi đã cố cứu vãn cuộc hôn nhân của mình gần 3 năm và rồi đành buông tay.
Tôi đọc ở đâu đó rằng 3 năm đầu sau khi cưới rất quan trọng, nếu vượt qua được nó, coi như bạn đã bước qua giai đoạn một của ngưỡng cửa hôn nhân nên tôi cố gắng chịu đựng khi tình cảm của cả hai dần rạn nứt. Lúc ấy, nhìn chiếc nhẫn cưới đeo ở tay, tôi cố gồng.
Tôi tự nhủ là tôi chỉ đang chùn chân mỏi gối trên con đường mới mà thôi. Nghĩ là thế, nhưng tôi biết mình không thể tự lừa dối bản thân mình mãi. Tôi dần suy sụp và kiệt quệ sức lực vì sự chịu đựng của mình ngày càng bị mài mòn. Chồng tôi thì vẫn bê tha, cho rằng tôi đang làm quá lên mọi chuyện, là tôi muốn trèo cao trong khi không đủ sức...
Có muốn tránh thì trong gió lốc cũng đã chứa đựng sự tàn phá của một cơn bão. Ngày tôi nghĩ phải đến rồi cũng đến. Sau khi đã uống cạn một chai rượu, anh chở tôi đi ăn chè như những đêm cuối tuần vợ chồng tôi thường chở nhau đi ăn trước đây. Chỉ có khác là lần này chè chưa bưng ra thì anh đã chửi sa sả vào mặt tôi, mặc cho chủ quán nhìn tôi e ngại.
Hết kết án tôi, anh còn kể tội những người thân của tôi đã làm anh tổn thương, rằng tôi không xứng đáng với anh. Trong cơn xỉ vả hùng hồn đó, anh lột chiếc nhẫn đang đeo ở tay ra, trả lại cho tôi. Anh trả lại tình yêu mà tôi đã dành cho anh bấy lâu mà không chút lưu luyến. Anh còn bảo nếu tôi không nhận lại thì anh sẽ quăng ra đường, vì tất cả đã chấm dứt, anh không muốn giữ chiếc nhẫn thêm phút nào nữa.
Thật lòng tôi muốn nói, nếu anh đã muốn kết thúc thì nhẫn của anh, anh thích làm gì thì làm. Nhưng nhìn chiếc nhẫn nằm bơ vơ trên bàn, tôi không nỡ. Thương nó, tôi thương cả mình. Tôi tự hỏi đây là người mình đã từng yêu đây sao? Đây là người mình đã chọn làm chồng, dù người nhà tôi đã không đồng ý? Tôi đã làm gì nên nỗi?...
Mà thôi, người muốn vứt, thì sẽ có người khác cần. Bán rồi tặng tiền cho quỹ từ thiện vẫn hơn là để nhẫn đi lạc. Nghĩ vậy nên tôi câm nín, nuốt nước mắt vào trong, lặng lẽ cất chiếc nhẫn vào túi áo.
Giờ bình thản nhìn lại quá khứ, nhiều lần dự tính chia tay với chiếc nhẫn cũ không thuộc về mình, tôi vẫn không đành lòng. Tôi từng dự tính cho chúng ra đi "có đôi có cặp", nhưng suy nghĩ lại tôi vẫn quyết định giữ lại chiếc nhẫn cưới của mình. Giữ nó bên mình, giúp tôi an tâm hơn, giả như nếu có lỡ đạp vỡ bánh tráng của ai, tôi sẽ có tiền để đền.
Và quan trọng hơn, chiếc nhẫn nhắc tôi nhớ rằng, dù cô độc, không lấp lánh, nhưng nó vẫn là nó, có giá trị riêng. Có thể một ngày nào đó, nó sẽ tìm được một chiếc nhẫn khác xứng với mình, thành một cặp đôi mới. Biết đâu được!
Theo Mai Khanh (Phụ nữ TP.HCM)
- Thị trường toàn cầu biến động sau quyết định hạ lãi suất của Fed: Giá vàng giảm sâu, Phố Wall hạ nhiệt (32 phút trước)
- Liverpool lập kỷ lục buồn 91 năm, ghế của HLV Arne Slot lung lay dữ dội (37 phút trước)
- Á hậu Thụy Vân tái xuất, tiết lộ vừa sinh con gái sau thời gian ở ẩn (45 phút trước)
- Xe chở 6 người Việt bị lật trong hầm ở Nhật Bản, một người tử vong sau cú đâm chí mạng từ xe tải phía sau (47 phút trước)
- Dòng xe Sedan sụt giảm đáng báo động, cả tháng 9 không hạng nào bán nổi 500 xe (53 phút trước)
- Phụ huynh "chóng mặt" với khoản vận động gần 1 tỷ đồng: Hiệu trưởng nói gì? (59 phút trước)
- SUV mắc kẹt sau khi "biểu diễn" trái phép trên bãi biển (1 giờ trước)
- Nhà đầu tư phía Bắc "đổ xô" vào Nam mua bất động sản (1 giờ trước)
- Camera ghi lại cảnh nam sinh bị hành hung dã man ở quán bida, gia đình tiết lộ thông tin gây bức xúc (1 giờ trước)
- Vụ bê bối gian dối của FAM bị phơi bày, Tổng thư ký bị đình chỉ vẫn ung dung xuất hiện bên chủ tịch FIFA (1 giờ trước)