-
VinFast chính thức lên tiếng về trường hợp của khách hàng Phạm Văn Chính - chủ xe VF 3
-
Loại nấm được ví như "hải sản của đất", vừa rẻ lại bổ dưỡng, cực sẵn ở chợ Việt
-
Vai diễn của Quỳnh Kool gây tranh cãi: "Cô ấy không nên lấy chồng"
-
Người đàn ông từ TPHCM bắt xe lên Đà Lạt trộm ô tô với thủ đoạn ít ai ngờ tới
-
Những khung hình đầy kiêu hãnh của buổi tổng hợp luyện A80 dưới cơn mưa trắng trời
-
Trend "thu phí hoạt động" của loạt hội nhóm Facebook ủng hộ nhân dân Cuba: Xứng đáng viral hơn nữa!
-
Vụ cụ bà ở TP HCM bị sát hại: Hung thủ lấy chiếc túi đựng tiền bán bánh bao!
-
Xử phạt chủ con bò "đột nhập" hầm sông Sài Gòn khiến giao thông rối loạn
-
Bà Phan Thị Thanh Phương giữ chức Bí thư Đảng ủy phường Đức Nhuận, TP HCM
-
Gia đình Hà Nội 5 năm tiết kiệm tiền đi xuyên Việt, lần đầu ở làng nhiều không
-
Ông Putin nêu cách chấm dứt xung đột ở Ukraine
-
Phim Hàn hay thế này mà bỏ lỡ là sai lầm lớn: Cặp chính đẹp đôi quá cỡ, vừa xem vừa hóng tập mới từng ngày
-
Một công nhân thiệt mạng khi thi công hầm cống nhà thiếu nhi
-
Nhân chứng kể khoảnh khắc tài xế xe ôm gục chết trong hẻm với vết thương trên cổ
-
Chân dung 2 sếp nam, trẻ tuổi ở Vingroup: Có 1 điểm chung trùng hợp để thành công!
-
1,15 triệu lượt người ủng hộ gần 250 tỉ đồng dành tặng nhân dân Cuba
-
Dẫn giải vợ của "Mr Hunter" Lê Khắc Ngọ từ Thái Lan về Việt Nam
-
Toàn cảnh hội nghị thượng đỉnh ‘lịch sử’ Trump – Putin
-
Ông Lê Trương Hải Hiếu giữ chức Bí thư Đảng ủy phường An Lạc, TP HCM
-
5 loại cây cảnh vừa dễ chăm vừa tượng trưng cho sự sung túc, giới nhà giàu mê mẩn
Tâm sự
03/12/2015 09:33Tôi hận bố từ khi có mẹ kế
Trước khi viết những dòng tâm sự này tôi đã suy nghĩ rất nhiều bởi biết hoàn cảnh của mình còn may mắn hơn bao người khác, nhưng thật sự khi có một nỗi niềm không biết chia sẻ cùng ai, nó giống như cái gai đang cắm vào tâm trí mình. Rồi sau những tháng năm ôm cái gai và có lẽ là vết thương đó, tôi quyết định viết lên những dòng tâm sự của mình.

Tôi 27 tuổi, đã có vợ và một cậu con trai 18 tháng, đang sống cùng gia đình vợ. Bố mẹ ly dị nhau từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi sống ở gia đình vợ và luôn thấy mặc cảm, tự ti. Không phải vì họ cao sang hay thế nào mà vì gia đình vợ đối với tôi tốt quá. Bố vợ đã mất, có thể nói mẹ vợ coi tôi như con đẻ. Trong khi đó, bố đẻ lại hững hờ và vẫn ngẩng cao đầu khi để đứa con trai mình đi ở rể mặc dù ông là người có điều kiện kinh tế. Mẹ tôi chẳng có gì, những năm tháng tôi đi học vẫn cố gắng gửi tiền về cho mẹ dù ít dù nhiều. Ngẫm lại tôi thấy do mình đầu óc nông cạn hay sao mà bố con tôi không thể gần nhau.
Từ lúc nhỏ, gia đình sum vầy là khao khát của tôi. Tôi cảm giác dường như mình không còn là con ông từ khi cưới vợ. Tôi tự tay lo liệu đám cưới, may mà cũng có mẹ vợ giúp dù bà chỉ là người dân lao động chân tay. Cảm giác mang ơn người khác làm tôi thấy nặng nề. Ngày cưới của tôi là ngày ảm đạm và buồn tẻ nhất, cố gắng vui với những uất ức ở trong lòng. Một mình tôi tự tay lo liệu đám cưới từ chuyện xe cộ, hội trường tổ chức và quan trọng nhất là tiền. Trong khi đó, bố chỉ đưa tôi 10 triệu, còn dặn là mua chiếc giường cưới cùng chăn ga gối nệm 2 triệu thôi.
Tôi nghĩ cũng buồn cười, số tiền ông đưa chưa đủ để mua vàng và đưa cho mẹ trao cho nhà gái mặc dù sau này tôi và vợ đều đưa lại cho bà. Ông hứa sẽ cho tôi 15 mâm nhưng thực sự thấy đó là chỉ là cách lấy "xôi làng đãi kẻ ăn mày". Tôi thấy buồn và mặc cảm. Ngày đó, tôi đến nhà ông không cho vào nhà, đành im lặng và quay xe về không một lời nói, đám cưới con trai mà sao như đi ăn trộm. Bố có vợ hai nhưng sao lại có thể làm như vậy với tôi mặc dù hồi nhỏ bố thương tôi lắm. Tôi không hiểu ông nghĩ gì khi đề nghị để vợ hai của ông đứng lên hội trường cùng mẹ tôi và khi ấy ông sẽ lo lắng mọi chuyện. Tôi không cho phép điều đó, thế là ông giận, còn đi nói với họ hàng bên ngoại "Nuôi con chừng ấy năm khôn lớn rồi nó lại quay lưng".
Ông bảo cho tôi miếng đất nhưng tôi giận và tự ái nên không lấy, nhưng bản thân đâu biết gì về việc ấy. Tôi không hiểu ông có ẩn ý gì không. Cưới vợ xong, vợ chồng tôi đi ở trọ, không biết có phải vì thấy con vất vả mà ông lại một lần nữa đề nghị tôi đến xin lỗi mẹ kế rồi sẽ cho tôi miếng đất. Ông không nói với tôi mà đến nói với vợ tôi. Sau hôm ấy, tôi chuyển nơi trọ và dặn mọi người đừng cho ông biết địa chỉ cũng như số điện thoại. Tôi trở nên căm hận và càng khép mình với mọi người.
Ngày con trai chào đời, tôi đang ở Hà Nội lo công việc. Ông cũng đến và đưa cho vài triệu, tôi không biết và khi biết đã tự hứa sau này sẽ trả hết. Sau khi sinh con, tôi đưa vợ về ở với gia đình vợ, ông cũng chỉ đến thăm cháu vài lần cho đến tận giờ khi con đã 18 tháng tuổi. Lại thêm một lần nữa ông đề nghị tôi đến làm lành với mẹ kế (giống như kiểu xin lỗi) rồi ông sẽ cùng với mẹ kế cho tôi 200 triệu. Tôi nghĩ cũng buồn cười vì một tỷ hai qua 18 tháng chỉ còn 200 triệu, với lại tôi là con trai ông chứ có quan hệ máu mủ gì với người đàn bà đó đâu mà ông cứ khuyên tôi phải luỵ.
Khi nghe tin, tôi đã tới ngay nhà ông, mục đích là gặp kẻ đã phá hoại gia đình mình để nói điều phải trái. Tôi không cần gì cả, vậy nên đừng làm vướng bận cuộc sống của tôi. Tôi đã ngồi nói với ông những điều ấy, đến khi cảm thấy không thuyết phục được tôi, ông lại viện cớ đi có việc. Tôi nghĩ sao lại phải đi xin lỗi kẻ đã phá vỡ gia đình mình? Nếu mẹ kế biết điều hay lẽ phải đáng ra người được xin lỗi phải chính là mẹ tôi, anh trai tôi và tôi.
Có thể mọi người sẽ đánh giá tôi dại vì không tranh thủ lấy tiền rồi sau này muốn ra sao thì ra, nhưng tôi không thích vậy. Tôi chỉ xin lỗi khi sai, đằng này tôi chẳng sai gì cả. Có hay chăng tính tôi lúc đó nóng và gay gắt phản đối chuyện đó giữa họ hàng bên nội khi tôi về giỗ ông nội. Tôi thấy buồn cười. Tôi là con trai của ông mà lại không bằng người mẹ kế. Tôi đã nghĩ không hiểu có phải mình không biết suy nghĩ sâu xa để hiểu được ẩn ý của ông hay là như thế thật.
Tôi sống trong căm hận, hận mẹ kế, hận cả bố, bản thân luôn khép mình với mọi người. Mỗi khi đi ngủ và lúc thức dậy tôi lại thấy đầu óc mình chìm trong uất hận. Đến tận hôm nay, tôi đã xoá hết số điện thoại họ hàng bên nội và cả của bố, coi như tôi không còn là con cháu nữa, muốn làm một người dưng với bên nội. Tôi nghĩ sau việc lần này ông sẽ không bao giờ đến nữa, cũng mong điều đó dù thực sự tôi thấy rất buồn. Nỗi buồn đó âm thầm và nhoi nhói trong tâm trí tôi. 27 tuổi đời, kinh nghiệm cuộc sống chưa nhiều, phải chăng đây là một trong những bài học đầu đời của tôi?
Theo Tân (VnExpress.net)








- 7 giờ mật phục, 7 giây khống chế, triệt phá đường dây ma túy xuyên quốc gia 'khủng' (47 phút trước)
- Nhà vô địch thế giới Chelsea bị Palace cầm hòa trên sân nhà (1 giờ trước)
- Nữ thượng uý đại diện tuổi trẻ phát biểu tại Lễ kỷ niệm 80 năm Ngày truyền thống Công an nhân dân (1 giờ trước)
- Lãnh đạo ngành GD-ĐT và các hiệu trưởng nói gì về vụ cựu hiệu trưởng bị phạt 7 năm tù? (1 giờ trước)
- Vụ nữ sinh có hành động khiếm nhã với đoàn xe A80: Phụ huynh không tin nổi, mong con được tha thứ (1 giờ trước)
- Reuters hé lộ đề xuất hòa bình mới nhất của ông Putin, nhiều điều khoản đặt ra thách thức lớn với Ukraine (2 giờ trước)
- Đến ở cùng bố mẹ vợ, những chuyện xảy ra khiến tôi mặt mũi đỏ bừng, nhiều đêm không ngủ nổi (2 giờ trước)
- Nam thanh niên rút súng dọa 'bắn bể đầu' chủ quán bida ở Đà Nẵng (2 giờ trước)
- Trò cũ HLV Troussier lập công, khiến HAGL thảm bại trong trận mở màn V.League 2025/26 (2 giờ trước)
- Nghi án vợ đâm chồng tử vong ở Phú Thọ: Camera tiết lộ gì? (3 giờ trước)




