-
Khách Tây khẳng định "cơm nhà Việt Nam ngon nhất thế giới", tiết lộ lý do bất ngờ khiến dân mạng gật gù
-
Gầm cầu Vĩnh Tuy "sạch bóng" ô tô, xe máy
-
Siêu bão Ragasa giống như một bánh xe khổng lồ đang tiến vào Biển Đông
-
Vào mùa thu, chị em cứ mặc 5 món thời trang này là trẻ trung nhất
-
Khẩn trương rà soát, gửi báo cáo biên chế công chức, viên chức trước 17h ngày 22.9
-
6 trường hợp được miễn đi nghĩa vụ quân sự năm 2026, nhiều người chưa biết
-
Lửa thiêu nhiều nhà ở Cà Mau, được khống chế rồi bùng phát dữ dội
-
Ngày sinh Âm lịch của người khôn ngoan, hậu vận cực kì thịnh vượng
-
Đổ trụ cổng trường học ở Lào Cai, 2 anh em ruột tử vong thương tâm
-
Chủ tịch nước đến New York tham dự tuần lễ cấp cao Đại hội đồng Liên Hợp Quốc
Gia đình
22/09/2025 09:30Bạn bè bảo: "Đưa ông ta đi, dù sao cũng chỉ là bố dượng thôi, có máu mủ gì đâu", tôi nghe mà lòng lạnh buốt
Tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi, chưa lập gia đình, mẹ tôi qua đời 4 năm trước, hiện tại tôi sống với người bố dượng . Người ta thường bảo, bố dượng thì khó mà thương con riêng của vợ nhưng trường hợp của tôi lại khác. Từ ngày mẹ tôi đi bước nữa, bố dượng đến nhà này với một tấm lòng hiền lành, bao dung. Tôi còn nhớ như in hồi nhỏ, ông thường chở tôi đi học bằng chiếc xe đạp cọc cạch, tối về lại ngồi dạy tôi từng phép toán, từng chữ viết. Chưa bao giờ ông phân biệt đối xử vì tôi không phải con ruột của mình. Ông thường nói: "Đã gọi là gia đình thì phải thương nhau cho trọn".
Thế mà đời lại trớ trêu. Vài năm gần đây, khi tuổi già và bệnh tật ập đến, ông thay đổi hẳn. Bác sĩ bảo ông mắc chứng rối loạn tâm thần tuổi già, lúc tỉnh lúc mê, có khi hiền như ngày xưa, có khi lại nổi cơn dữ dội, cầm bất cứ thứ gì trên tay để đánh người. Mà người ông hay nhắm tới nhất lại là tôi. Nhiều bận đang ăn cơm, ông gạt cả mâm, chửi tôi là kẻ xa lạ ăn bám. Có hôm nửa đêm, ông cầm gậy chạy quanh nhà, miệng lẩm bẩm những câu không đầu không cuối, rồi bất ngờ vụt vào tôi, khiến vết bầm tím chằng chịt khắp người.

Bạn bè biết chuyện ai cũng khuyên tôi: "Đưa ông ta đi, dù sao cũng chỉ là bố dượng thôi, có máu mủ gì đâu", tôi nghe mà lòng lạnh buốt. Đúng, ông không sinh ra tôi nhưng ông đã nuôi tôi khôn lớn, đã dành cả tuổi trẻ để che chở cho mẹ con tôi. Chẳng lẽ chỉ vì ông bệnh tật, tôi lại nỡ bỏ mặc?
Có những hôm mệt quá, tôi chỉ muốn buông tay nhưng nhìn ánh mắt ngơ ngác của ông khi cơn bệnh lắng xuống, nghe ông lẩm bẩm gọi tên tôi bằng giọng trìu mến của ngày xưa, tôi lại thấy mình không đủ can đảm. Người cha từng dắt tôi qua những năm tháng cơ cực giờ đây giống như một đứa trẻ lạc lối, nếu tôi quay lưng, ông còn biết nương tựa vào ai?
Tôi biết chặng đường phía trước sẽ còn dài và nặng nề. Nhưng trong tôi vẫn vang lên câu nói ông từng dạy: "Đã gọi là gia đình thì phải thương nhau cho trọn". Tôi đang cố gắng sống đúng với điều đó, mặc kệ người đời nghĩ sao. Nhưng liệu tôi có đủ sức đi tiếp con đường này đến cùng không, khi mỗi ngày đều là một thử thách với căn bệnh vô hình ấy? Tôi nên làm thế nào?








- Khách Tây khẳng định "cơm nhà Việt Nam ngon nhất thế giới", tiết lộ lý do bất ngờ khiến dân mạng gật gù (11:10)
- Gầm cầu Vĩnh Tuy "sạch bóng" ô tô, xe máy (11:10)
- Siêu bão Ragasa giống như một bánh xe khổng lồ đang tiến vào Biển Đông (11:05)
- TPHCM: Hai thanh niên đánh gục người giữa đường, còn đe dọa nhân chứng can ngăn (11:00)
- Thông tin mới vụ anh họ sát hại bé gái 8 tuổi rồi cho vào bao tải phi tang (17 phút trước)
- Người duy nhất biết chủ nhân Quả bóng Vàng 2025 (23 phút trước)
- Loạt SUV cỡ C đua giảm giá giành thị phần (30 phút trước)
- Ưng Hoàng Phúc chính thức phản hồi về MV dính hình ảnh nghi vấn quảng cáo web cá độ (32 phút trước)
- Tổng thống Venezuela gửi thư cho ông Trump, đề nghị đối thoại trực tiếp (37 phút trước)
- Vụ thi thể bé gái 8 tuổi trong bao tải vứt dưới mương nước: Nghi phạm anh họ có thể bị xử lý ra sao? (39 phút trước)




