Tối anh tôi đi tiếp khách về, không cần nghe tôi giải thích đã mắng tôi xối xả, từ hôm đó còn lạnh nhạt với tôi.

Ngày anh trai dẫn chị dâu về ra mắt, tôi còn nghĩ chị dịu dàng, nhẹ nhàng, nói năng nhỏ nhẹ như người từng trải. Mẹ tôi nhìn chị còn nhận xét trông ngoan hiền lắm. Ai ngờ, đó chỉ là bề ngoài. Vài tháng sau cưới, bộ mặt thật của chị hiện rõ đến từng chi tiết nhỏ.

Chị dâu tôi tên Hảo vốn chẳng chịu làm gì. Sáng ngủ đến 9-10 giờ, cơm nước mẹ tôi chuẩn bị xong xuôi, chị mới lọ mọ xuống, tay cầm điện thoại, miệng ngáp dài. Chiều tôi đi làm về, thấy chén bát vẫn chất đống, quần áo chưa giặt, chị ngồi xem phim, vừa ăn trái cây vừa sai anh trai tôi đi rót nước. Tôi nói nửa đùa nửa thật: "Anh mà chiều mãi, mai mốt chị thành công chúa mất". Chị dâu quay sang, nhoẻn miệng cười, giọng châm chọc: "Chồng chiều vợ là điều đương nhiên, cô nhìn thấy mà ghen tị à? Sau này tìm người nào giống tính anh trai cô mà cưới nhé".

Tôi không nói lại mà chỉ căm tức trong lòng. Mẹ tôi nghe được, chỉ thở dài: "Con dâu bây giờ khác xưa rồi con ạ".

Chị dâu đanh đá lười biếng nhưng lại có một
Ảnh minh họa

Ngoài ra, chị Hảo có biệt tài khóc lóc. Mỗi khi bị góp ý, dù chỉ nhẹ nhàng, chị đều sụt sùi gọi chồng: "Anh xem, em sống ở nhà anh lúc nào cũng bị nói móc. Làm gì cũng không vừa ý mọi người, khó dễ đủ bề". Thế là anh trai tôi chẳng cần biết thực hư, lập tức bênh vợ. Có hôm, anh lớn tiếng với mẹ: "Mẹ làm ơn đừng xét nét vợ con nữa, người ta mới về làm dâu mà suốt ngày phải nghe mẹ càm ràm, mẹ già rồi, đừng so sánh 2 thế hệ với nhau". Tôi đứng bên cạnh, thấy mẹ cúi đầu im lặng, bàn tay run run. Tôi chỉ muốn lên tiếng nhưng mẹ kéo tay, lại sợ làm to chuyện.

Chiều tối hôm trước, chị làm đổ nồi canh ra sàn, chẳng chịu lau mà lại bảo tôi: "Cô lau hộ chị tí, chị đang mệt". Tôi không chịu, bảo chị làm đổ thì tự mà dọn. Thế là chị gọi điện cho anh trai tôi, giọng sụt sùi mách anh tôi rằng chị đang mệt mà tôi không giúp, trong khi bình thường thì cái gì chị cũng làm thay tôi, xưa nay các cụ nói không có sai, giặc bên Ngô không bằng...

Chị dâu nói đến đó thì im lặng, dường như cố tình nói cho tôi nghe và cũng lấp lửng như vậy, ý chị là để anh tôi tự suy luận, tự cho rằng tôi bắt nạt chị.

Tối anh tôi đi tiếp khách về, không cần nghe tôi giải thích đã mắng tôi xối xả, từ hôm đó còn lạnh nhạt với tôi. Mẹ thì buồn, chẳng còn nói chuyện nhiều với con dâu, cũng không dám làm căng. Mọi thứ trong nhà như có một lớp sương mù nặng nề. Chị Hảo thì vẫn tươi cười, vẫn khéo léo giả vờ yếu đuối. Tôi bắt đầu thấy sợ mỗi khi chị cười. Tôi không biế phải làm gì để anh trai tôi nhận ra bộ mặt thật của chị, chứ tôi và mẹ thì quá mệt mỏi rồi.

Theo Thanh Uyên (Thanh Niên Việt)