Sau 12 năm chung sống, người vợ sụp đổ khi chồng nhiều lần đòi ly hôn. Thế nhưng, vào khoảnh khắc chị chấp nhận ký đơn, anh ta lại bất ngờ xé nát.

Tôi và anh Vĩnh, chồng tôi, đã cưới nhau 12 năm. Cuộc sống không giàu có nhưng cũng chưa từng thiếu thốn. Tôi đã luôn nghĩ chúng tôi là một gia đình bình thường, cho đến khi anh bắt đầu thay đổi.

Anh đi làm về muộn, thường xuyên nhìn điện thoại và cười một mình. Đôi khi, anh viện cớ đi công tác cả tuần mà không rõ đi đâu. Dù đã có linh cảm không lành, tôi vẫn cố dặn mình phải tin tưởng chồng.

08-1762594118-chong-voi-xe-don-ly-hon-vo-cay-dang-nhan-ra-ly-do-khong-phai-vi-minh.jpg
Ảnh minh họa.

Rồi một buổi tối, anh nói thẳng: “Anh muốn ly hôn”. Tôi sững sờ, hỏi lý do thì anh chỉ đáp "không hợp nữa". Câu trả lời hời hợt như thể 12 năm chung sống của chúng tôi chỉ là một vài tháng thử nghiệm. Tôi đã khóc, đã van xin, nói rằng con còn nhỏ, mong anh nghĩ lại. Nhưng anh lạnh lùng gạt đi: "Em đừng níu kéo, anh chán cảnh này lắm rồi".

Những ngày sau đó, tôi sống như người mất hồn. Tôi vẫn dậy sớm lo bữa sáng, vẫn đi làm, nhưng tất cả chỉ để che giấu sự sụp đổ bên trong. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp anh nói chuyện điện thoại khe khẽ với ánh mắt lấp lánh lạ lùng mà tôi không còn nhận ra.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra sự thật. Anh có người khác, một cô gái trẻ làm cùng công ty. Khi biết chuyện, tôi chẳng còn sức để ghen tuông hay trách móc, chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Sau nhiều lần cãi vã, tôi chấp nhận và lặng lẽ ký vào đơn ly hôn, đặt lên bàn. Tôi nghĩ, nếu anh đã muốn đi, tôi không nên giữ nữa.

Thế nhưng, ngày hôm sau, tôi thấy anh cầm tờ đơn đó đến trước mặt tôi rồi xé nát. Anh nói: "Anh đổi ý rồi, không ly hôn nữa". Tôi ngơ ngác nhìn anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cái người đã nằng nặc đòi ly hôn suốt mấy tháng trời, sao bây giờ lại muốn ở lại?

Vài ngày sau, tôi nghe phong thanh cô gái kia đã chia tay anh, thậm chí còn nghỉ việc và sang công ty khác. Khi ghép những mảnh thông tin lại, tôi mới cay đắng hiểu ra: Anh không quay về vì vợ con, mà vì đã bị nhân tình bỏ rơi.

Anh bắt đầu tỏ ra quan tâm, mua đồ ăn cho con, hỏi tôi đi làm có mệt không. Nhưng trong ánh mắt anh, tôi không còn thấy tình cảm, chỉ thấy sự trống rỗng và lúng túng. Tôi nhìn anh, thấy vừa thương hại vừa thấy tội. Anh cứ ngỡ mình có thể bước ra ngoài tìm hạnh phúc khác, nhưng khi bị giấc mơ ấy đẩy ra, anh mới cuống cuồng tìm đường quay lại.

Tôi vẫn sống cùng anh, vì con, nhưng trong lòng đã thôi hy vọng. Tôi biết, cuộc hôn nhân này đã nứt vỡ từ lâu. Dù anh có xé bao nhiêu tờ đơn đi nữa, những vết rạn trong lòng tôi cũng không bao giờ hàn gắn lại được.

TN (SHTT)