-
Lũ dữ nuốt trọn thủ phủ tôm hùm: Hàng nghìn tỷ đồng mất sạch, người dân đứng trước nợ nần chồng chất! -
Cúm bùng phát, đừng quên đun sôi "báu vật" này uống ngay để bảo vệ cả gia đình -
Tự cứu lấy trực tràng: 6 món nên ăn sáng khi bụng rỗng -
Ngân hàng đẩy mạnh bán tài sản thế chấp cuối năm để thu hồi nợ -
Hà Nội phản hồi kiến nghị gỡ vướng cho thửa đất dưới 50m² sau sáp nhập -
Thủy điện xả "lũ chồng lũ": Khi dòng nước là dòng tiền và lời giải từ thế giới -
Chính phủ đề xuất rót hơn 125.000 tỷ đồng: Chiến lược dài hơi nâng tầm vóc và tuổi thọ người Việt -
Người dân Hà Nội cần đáp ứng điều kiện gì để nhận 5 triệu khi đổi sang xe máy điện? -
Vì sao hàng nghìn người ở rốn lũ Đăk Lăk chậm được giải cứu? -
Quốc lộ 1 hóa "dòng sông lũ" cuốn trôi cả xe máy sau 30 phút mưa lớn!
Gia đình
25/11/2025 10:30Đám tang mẹ vợ cũ, tôi đến dự thì bất ngờ có một đứa trẻ chạy té vào người. Tôi rụng rời khi thấy...
Tôi bước vào tang lễ mẹ vợ cũ với cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Những ánh mắt hướng về tôi — kẻ cảm thông, kẻ dè bỉu — không ai nói thẳng, nhưng sự phán xét lơ lửng giữa không khí thì tôi nghe rõ mồn một.
Gần cổng, một người phụ nữ chép miệng: “Ừm, cuối cùng cũng biết đường tới.” Người bên cạnh liếc tôi từ đầu đến chân, nói nửa câu: “Giờ mới ló mặt ra. Mẹ vợ còn sống thì…” Rồi ta vội nuốt câu sau bằng cái nhún vai đầy ẩn ý. Tôi nghe hết, chỉ cúi đầu chắp tay, lặng lẽ bước vào.
Hằng — vợ cũ của tôi — đang ngồi cạnh quan tài. Vai cô run lên theo từng nhịp cố kìm nén, gương mặt hốc hác đến mức tôi suýt không nhận ra. So với thời chúng tôi còn sống chung, cô giờ là một phiên bản mệt mỏi, kiệt quệ hơn nhiều. Ký ức ùa về khiến lòng tôi như bị bóc trần một vết thương cũ chưa từng lành.
Đang lúc tôi còn đứng chết lặng, có tiếng chân chạy loạng choạng. Một đứa bé trai lao vào người tôi mạnh đến mức tôi phải lùi một bước. Tôi định nói gì đó thì bắt gặp khuôn mặt nó.
Và tim tôi thắt lại.
Đôi mắt của nó — đôi mắt mà mẹ tôi từng nói “nhìn là biết con của bà liền” — giống tôi đến mức khiến chân tôi mềm nhũn. Thằng bé giật mình lùi lại: “Con… xin lỗi, chú.” Giọng non nớt ấy đâm thẳng vào chỗ yếu nhất trong lòng tôi.
Tiếng xì xào lập tức nổi lên. Một người đàn ông nói giọng chua chát: “Nhìn con nít mà trợn tròn mắt vậy?” Người khác mỉa theo: “Giống ai thì giống, chứ ai mà biết cha nó là ai.” Cổ họng tôi nóng như lửa.
Thằng bé chạy đi. Còn tôi đứng như tượng đá. Cảm giác như đang nhìn thấy chính tuổi thơ mình chạy qua nghi ngút khói nhang.
Tôi tiến lại gần bàn thờ, châm nén hương. Ngọn lửa nhỏ bùng lên như hiểu được sự rối bời trong ngực tôi. Hằng trông thấy tôi thì khựng lại. Ánh mắt cô dao động rồi nhanh chóng trở lại bình thản. “Cảm ơn anh đã đến,” cô nói.
“Dù gì mẹ cũng từng xem tôi như con,” tôi đáp. Giọng tôi khàn đi. Hằng chỉ gật nhẹ, nhưng tôi thấy rõ trong đôi mắt ấy có điều đang chực trào.
Tôi nhìn quanh tìm thằng bé nhưng không thấy đâu. Một nỗi thôi thúc giằng giật trong ngực bỗng mạnh đến mức không chịu nổi.
Tôi hỏi: “Thằng bé… con ai vậy?”
Hằng thoáng sững. “Con tôi.”
“Tôi biết là con em. Ý tôi là…” Tôi chưa kịp nói hết thì cô cắt lời: “Liên quan gì đến anh?”
“Tôi thấy nó… giống tôi.” Giọng tôi nghẹn lại.
Hằng nhìn thẳng tôi, ánh mắt sắc lạnh. “Giống ai là chuyện của nó. Anh hỏi làm gì?”
Những tiếng xì xào lại dậy lên. Không khí đặc quánh đến mức khó thở.
Tôi nói nhỏ: “Chúng ta ra sau sân nói riêng được không?”
Hằng nhìn tôi thật lâu, rồi gật: “Ra sau.”
Sau sân chỉ có tiếng gió lật lá xoài. Hằng quay lưng một lúc rồi nói: “Anh muốn gì?”
Tôi hít sâu. “Thằng bé… nó bao nhiêu tuổi?”
“Sáu.”
Tim tôi như ngừng đập. “Sáu năm… trùng lúc chúng ta ly hôn.”
Hằng cười nhạt, cay chua: “Anh tính nhanh lắm. Biết vậy rồi còn hỏi?”
“Hằng… cho tôi biết sự thật.”
“Sự thật để làm gì? Để anh nghi ngờ tôi thêm nữa?” Nước mắt cô đỏ lên. “Ngày trước anh có tin tôi bao giờ?”
“Tôi không muốn cãi.” Tôi run nhẹ. “Tôi chỉ muốn biết… nó có phải con tôi không?”
Hằng quay đi, bàn tay siết chặt. Lâu lắm cô mới đáp, rất khẽ: “…Phải.”
Đầu tôi choáng váng. Sáu năm qua, tôi có một đứa con mà không hề biết.
“Tại sao không nói cho tôi biết?”
“Tôi phát hiện mình có thai khi mọi thứ đã muộn,” Hằng nói, giọng run. “Lúc đó anh đã bỏ đi. Tôi không đủ can đảm để tìm anh.”
“Em có thể—”
“Để làm gì? Anh muốn tự do mà.” Cô cười nhạt.
Hằng nói tiếp: “Tôi từng muốn báo cho anh. Nhưng mẹ bảo… thôi. Để anh sống đời anh chọn.” Cô ngước lên, đôi mắt như vỡ vụn. “Nhưng đó là con tôi.”
“Và cũng là con tôi,” tôi nghẹn giọng.
“Tôi biết. Nhưng anh đừng làm Minh tổn thương.”
Tôi hỏi: “Nó có biết tôi là ai không?”
Hằng lắc đầu. “Tôi sợ nó hy vọng rồi thất vọng.”
Tôi nói: “Tôi muốn gặp nó.”
Hằng hơi giật mình, nhưng cuối cùng, cô gật đầu. “Được. Nhưng anh phải nhẹ nhàng.”
Minh đang ngồi ôm gấu bông trên ghế. Khi thấy tôi, nó chớp mắt: “Chú… hồi nãy con làm chú đau không?”
Tim tôi mềm nhũn. “Không sao. Chú ổn.”
“Chú tên gì?”
“Tên Khải.”
“Con tên Minh.” Nó cười, nụ cười làm cả gian nhà sáng hẳn.
Rồi nó nhìn tôi rất lâu. “Chú ơi… con thấy chú giống con lắm.”
Tôi chết lặng.
Đêm ấy, khi đưa hai mẹ con về nhà, Minh ngồi giữa chúng tôi, ôm gấu bông, hỏi đủ thứ. “Chú có gia đình chưa?” — “Chưa.” Nó cười tươi: “Vậy chú làm bạn với con nha?”
Tôi chỉ muốn bật khóc.
Khi đến nơi, Minh chạy vào phòng, để lại tôi và Hằng đứng trước hiên. Hằng nói: “Nó gắn với người khác nhanh lắm. Tôi sợ nếu biết anh là ai, nó sẽ mong đợi nhiều.”
Tôi hỏi: “Vậy em định giấu đến bao giờ?”
Hằng im lặng rất lâu. “Tôi sợ… anh lại bỏ đi.”
Tôi đáp: “Hằng, lần này tôi sẽ không bỏ nữa.”
Chúng tôi còn chưa nói hết thì Minh chạy ra: “Mẹ ơi… chú Khải về chưa?”
Tôi quỳ xuống: “Chú về đây. Nhưng mai chú đến thăm Minh được không?”
Nó sáng bừng: “Dạ được!”
Hằng nhìn cảnh ấy, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy sự mềm lòng trong mắt cô.
Từ hôm đó, tôi đến thăm Minh mỗi ngày. Hằng dần bớt căng. Minh càng lúc càng quấn tôi tự nhiên như thể chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu. Tôi đưa nó đi học, chơi công viên, ăn kem — chẳng xa hoa, chỉ giản dị nhưng chân thành.
Một hôm, Minh ngồi sau xe hỏi: “Nếu con có thêm ba thì sao hả chú?”
Tôi suýt không thở nổi.
Đêm đó, tôi nói với Hằng: “Đến lúc rồi.”
Hằng nhìn tôi thật lâu. “Anh chắc chứ?”
“Chắc.”
Hôm sau, chúng tôi ngồi lại với Minh. Tôi nói chậm rãi: “Minh à… chú Khải không chỉ là bạn của con. Chú… là ba con.”
Thằng bé sững vài giây. Rồi nó lao đến ôm tôi thật chặt, vừa khóc vừa cười. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời tôi.
Hằng đứng phía sau, nước mắt chảy nhưng khóe môi nở nụ cười nhẹ như gió đầu mùa.
Từ ngày ấy, cuộc sống của chúng tôi thay đổi. Minh có cha. Hằng có người để dựa. Còn tôi — sau bao năm trống rỗng — tìm lại được phần trái tim đã thất lạc.
Một tối mưa, ba người chúng tôi ngồi ăn cơm chung. Minh líu lo kể chuyện lớp học. Hằng nhìn tôi bằng ánh mắt bình yên lạ. Tôi nhẹ nhàng nắm tay cô dưới bàn. Hằng khẽ giật mình rồi để yên.
Minh phát hiện, cười toe: “Ba mẹ nắm tay kìa!”
Chúng tôi cùng bật cười. Trong nụ cười ấy là thứ hạnh phúc giản dị nhưng tròn đầy — thứ hạnh phúc mà chúng tôi tưởng như đã mất mãi mãi.
Và tôi hiểu rằng:
Dù quá khứ từng đau đến mức không thể chạm vào, thì tình yêu dành cho Minh đã mang chúng tôi trở lại bên nhau.
Không còn trách móc. Không còn sợ hãi. Chỉ còn một mái nhà — nơi tôi, Hằng và Minh bắt đầu lại cuộc đời mới.
- Meta bị cáo buộc hưởng lợi lớn từ quảng cáo lừa đảo, có thể liên quan 1/3 tổng số vụ lừa đảo tại Mỹ (1 giờ trước)
- Người phụ nữ Thái Lan bất ngờ "sống lại" trong quan tài ngay trước giờ hỏa táng (1 giờ trước)
- Thông tin tang lễ giản dị của "ông nội quốc dân" Lee Soon Jae (1 giờ trước)
- Vừa bước từ tòa án ra sau khi ly hôn, người đàn ông lập tức ôm nhân tình và lên mặt với người vợ cũ (2 giờ trước)
- Hội nghị bảo mật phải hủy do chuyên gia làm mất khóa giải mã kết quả bỏ phiếu (2 giờ trước)
- Bộ Công an đề xuất bỏ bài thi mô phỏng trong kỳ sát hạch giấy phép lái xe (2 giờ trước)
- Ca sĩ D4vd được chỉ đích danh trong vụ án phân xác cô gái 15 tuổi (2 giờ trước)
- Lũ dữ nuốt trọn thủ phủ tôm hùm: Hàng nghìn tỷ đồng mất sạch, người dân đứng trước nợ nần chồng chất! (2 giờ trước)
- Đột kích xuyên đêm: Cảnh sát Hà Nội phá ổ nhóm ma túy có vũ trang, tội phạm dùng súng chống trả và đốt tang vật (2 giờ trước)
- Bộ GDĐT sẽ cấp phát miễn phí toàn bộ sách giáo khoa cho học sinh vùng lũ (2 giờ trước)