Tôi không dám kể với ai khác, bởi sợ bị chê cười, sợ ánh mắt thương hại.

Ngày trước, khi công việc của tôi thuận lợi, tiền bạc rủng rỉnh, vợ tôi lúc nào cũng vui vẻ, yêu thương, chiều chuộng. Mỗi khi tôi đi công tác về, cô ấy ríu rít kể bao nhiêu chuyện, rồi khoe mua được váy mới, đồ chơi mới cho con. Nhà cửa lúc nào cũng tràn tiếng cười, tôi đi làm về muộn một chút cũng chẳng sao, bởi ai cũng thấy yên tâm vì đời sống dư dả.

Nhưng rồi thời thế thay đổi, thương vụ đầu tư lớn thất bại, nợ nần chồng chất, tôi phải bán đi không ít tài sản để xoay xở. Tiền bạc chẳng còn dư, đến khoản chi tiêu hằng ngày tôi cũng phải cân nhắc. Tôi không còn đủ sức chiều theo những nhu cầu mua sắm của vợ. Và cũng từ đó, tiếng cười trong nhà biến mất, thay vào đó là những lời cằn nhằn, chì chiết.

Ngày nào cô ấy cũng oán trách, nào là tôi bất cẩn, nào là không lo xa, nào là để vợ con khổ sở. Thậm chí, có hôm tôi nghe thấy cô ấy nói với con: "Bố con cẩu thả lắm, chẳng biết làm gì nên hồn, giờ đến tiền mua cặp sách mới cho con chuẩn bị vào năm học cũng không có, con sau này đừng có giống bố". Con trai tôi mới lên 7, đôi mắt trong veo ngơ ngác khi nghe câu đó, có lẽ nó chưa hiểu hết lời mẹ nhưng tôi biết từng lời sẽ dần in sâu trong tâm trí nó.

Tôi trở nên lặng lẽ hơn, ít nói hơn. Mỗi bữa cơm, tôi ăn vội vài miếng rồi đứng dậy, bởi ngồi thêm chỉ để nghe những lời cay nghiệt. Đêm đến, tôi trằn trọc không ngủ nổi, đầu óc quanh quẩn lo nghĩ công việc rồi lại buồn phiền chuyện gia đình.

25-1756090901-con-oi-dung-di-hoc-nua-me-lo-khong-noi-dau-loi-cau-xin-khien-nu-sinh-2k7-bat-khoc-giua-giac-mo-dai-hoc.jpg
Ảnh minh họa

Không chịu nổi, tôi về quê tâm sự với mẹ đẻ. Bà nghe xong, tức giận đến mức hôm sau tìm đến nhà tôi, mắng thẳng con dâu trước mặt cháu nội. Bà bảo: "Chồng cô sa cơ, lẽ ra phải động viên, đằng này chỉ biết chửi bới, thế thì làm vợ để làm gì? Cô không chịu nổi thì đi tìm người khác lo cho cô đi, để con trai tôi được yên. Lúc có tiền thì một dạ hai vâng, lúc lỡ vận thì hắt hủi, người như cô sống chỉ chật đất". Tôi sững sờ không ngăn kịp. Vợ tôi tái mặt, sau đó khóc lóc, rồi quay sang trách ngược tôi. Nhà cửa từ đó càng ầm ĩ, không khí ngột ngạt đến mức tôi chẳng còn muốn bước chân về.

Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ tôi bất tài thật. Làm ăn không ra gì, để vợ con phải cãi vã với mẹ, biến gia đình thành chiến trường. Tôi không dám kể với ai khác, bởi sợ bị chê cười, sợ ánh mắt thương hại. Tôi chỉ biết lặng lẽ ôm hết vào mình, ngày càng thấy nặng nề, mệt mỏi.

Nhiều lúc tôi chỉ muốn bỏ đi đâu đó thật xa, thoát khỏi vòng xoáy này. Nhưng nghĩ đến con trai, tôi lại không nỡ. Nó vẫn cần một người cha, dù là một người cha đang thất bại.

Tôi đã từng nghĩ gia đình là nơi để quay về, là nơi tìm thấy an ủi khi ngoài đời gió bão. Nhưng giờ đây, bước vào nhà, tôi chỉ thấy thêm áp lực, thêm nỗi buồn. Tôi biết vợ cũng có nỗi lo riêng nhưng cách cô ấy trút lên tôi khiến khoảng cách ngày một lớn. Tôi không biết phải làm gì để hàn gắn, không biết mình có còn đủ sức đứng lên hay không?

Theo Thanh Uyên (Thanh Niên Việt)