Sau khi thấy tôi ngắt điện thoại, Trân bật khóc thú nhận sự thật.

Tôi mới cưới vợ được hai tháng. Họ hàng bạn bè ai cũng bảo tôi có phúc, cưới được Trân - cô gái dịu dàng, ngoan hiền, lại làm kế toán cho một công ty lớn. Lúc cưới, tôi không mong gì hơn một mái nhà ấm cúng, buổi sáng có người cùng dậy thể dục, buổi tối có người cùng nằm chung giường thủ thỉ nhưng có lẽ người tính không bằng trời tính.

Hai tháng, 60 ngày đêm, tôi vẫn nằm một mình dù người vợ hợp pháp ở ngay trong phòng, chỉ cách một cái giường.

Sau hôm cưới, Trân nói đang bị cảm do thời gian chuẩn bị cưới xin nhiều việc quá nên không chăm sóc tốt sức khỏe. Tôi lo lắng, đi mua thuốc, nấu cháo. Phải đến một tuần sau, cơn cảm cúm của Trân mới có dấu hiệu chấm dứt. Tôi có ý định "động phòng" thì cô ấy thẽ thọt xấu hổ nói bị viêm nhiễm phụ khoa, mới đi khám, bác sĩ bảo phải kiêng. Tôi cũng không nghi ngờ gì, chỉ thấy tội. Vợ vừa cưới đã ốm đau, tôi lại càng phải thương.

Nhưng hết tuần này sang tuần khác, từ bệnh này chuyển sang triệu chứng khác, rồi viện lý do áp lực công việc, mệt mỏi, đau đầu, mất ngủ... Tôi bắt đầu nghi ngờ.

Tôi không phải thằng đàn ông sống chỉ vì xác thịt, nhưng tôi là chồng của cô ấy. Cái cảm giác cứ bị đẩy ra rìa, như thể mình không có quyền chạm vào vợ mình, dần khiến tôi bất an.

Tôi để ý từ cách Trân tránh ánh mắt tôi khi tôi bước vào phòng tắm. Cô ấy luôn mặc đồ rộng, tránh tiếp xúc cơ thể, luôn khép nép như một kẻ đang giấu điều gì đó. Có những đêm tôi giả vờ ngủ say, cảm nhận được cô ấy thở dài, quay mặt vào tường.

Tôi từng nghĩ có khi cô ấy bị lạm dụng trong quá khứ? Hay mắc bệnh gì không tiện nói ra? Nhưng càng nghĩ càng thấy vô lý vì trong thời gian tìm hiểu, tôi thấy Trân không hề có biểu hiện gì lạ. Thậm chí cô ấy là người hướng ngoại, tính cách rất hoạt bát vui vẻ.

Vợ nói dối mắc bệnh khó nói để trốn "gần gũi", tôi lo lắng thuốc thang cho cô ấy rồi phát hiện bí mật còn khủng khiếp hơn- Ảnh 1.
Ảnh minh họa

Chiều thứ 3 tuần trước, khi tôi tan làm sớm, về nhà đột ngột thì bắt gặp cô ấy đang ngồi gục đầu trên bàn, bật khóc nức nở với điện thoại áp vào tai. Tôi đứng sau cánh cửa, lặng người khi nghe được một câu: "Em biết, nhưng bây giờ em không dám nói. Em sợ anh ấy biết. Em có lỗi, nhưng con em không có tội".

Tôi thấy mình như bị ai đó dội nước đá vào người. Con em? Cô ấy đang nói với ai? Và đứa trẻ đó là ai?

Đêm ấy, tôi không nói gì, chỉ nhìn cô ấy rất lâu. Cô ấy tránh mắt tôi như mọi khi, rúc vào chăn giả vờ ngủ.

Tôi lục lại ký ức, nhớ lại ngày cưới, hôm ăn hỏi, ánh mắt rụt rè của Trân, ánh mắt lấp lửng của mẹ cô ấy.

Và gần 2 tháng nay, tôi thấy Trân tăng cân một cách đều đặn, cô ấy không còn thích mặc những bộ váy body như hồi yêu nhau nữa, thay vào đó là những chiếc áo rộng thùng thình và những chiếc váy chữ A.

Tôi biết mối nghi ngờ của mình đang dần sáng tỏ. Tôi quyết định ép Trân đi khám bằng cách đứng trước mặt cô ấy, gọi điện hẹn bác sĩ.

Sau khi thấy tôi ngắt điện thoại, Trân bật khóc thú nhận với tôi rằng không phải cô ấy mắc bệnh phụ khoa, cô ấy... đang mang bầu, cũng đã được gần 3 tháng rồi nên sợ rằng khi quan hệ với tôi, tôi sẽ phát hiện ra, cô ấy cũng sợ ảnh hưởng tới bào thai nên không dám cho tôi động vào người.

"Em xin lỗi… Em đã định nói với anh, nhưng em không đủ can đảm".

Tôi hỏi đứa bé là con của ai? Trân cúi gằm mặt thú nhận rằng đó là con của bạn trai cũ, hai người gặp lại nhau trước ngày cưới gần một tháng, khi biết Trân sẽ lên xe hoa, hắn ta tỏ ra hối hận, tiếc nuối và xin được ở với Trân một đêm để tâm sự. Kết quả là Trân không giữ được bản thân và để xảy ra chuyện này.

Rồi do chuẩn bị đám cưới, Trân tưởng các dấu hiệu của chớm mang thai là do mình bận bịu vất vả quá nên không để ý. Tới sát ngày cưới, Trân hay buồn nôn nên đi kiểm tra và phát hiện bản thân đã mang thai. Nhưng cô ấy không dám nói với tôi, cũng không dám hoãn đám cưới, đành để đến đâu được thì đến.

Nghe xong câu chuyện Trân kể mà tôi thấy mình như trò hề. Tôi chẳng biết mình phải làm gì nữa, tha thứ hay bỏ vợ? Hóa ra tôi bị phản bội từ lúc chưa kịp bắt đầu.

Hai tháng làm chồng, tôi chưa từng là một người chồng thực sự và nếu đứa trẻ kia ra đời… tôi có đủ vị tha để yêu nó như con ruột? Tôi nên làm thế nào đây?

Theo Thanh Uyên (Thanh Niên Việt)