-
Diễn biến bất ngờ vụ cháu bé 4 tháng tuổi rơi xuống kênh: Công an làm việc với chị Lê Thị Kiều -
Sạt lở, hàng tấn đất đá đổ ập vùi nửa xe tải, tài xế thoát chết trong gang tấc -
Nước biển Vũng Tàu "xanh như matcha" gây bất ngờ -
Bé gái mồ côi đi bán vé số, bị mất liên lạc 4 ngày chưa tìm thấy -
Sao Khánh Vy giàu thế? -
Cô gái tiết lộ cuộc sống "địa ngục trần gian" tại hang ổ lừa đảo ở Campuchia: Bị chích điện như cơm bữa -
Chính phủ chỉ đạo xử lý máy bay Boeing bị "bỏ rơi" ở Nội Bài -
2 cô gái "hạ đo ván" cam thường nhà đài, được tìm kiếm sau Olympia 2025 là ai? -
Chuyện lạ ở ngôi làng Hà Nội: Không ai gọi "bố", 49 tuổi đồng loạt lên bô lão -
Người gặp nạn được nữ giám đốc bệnh viện dừng xe cứu giữa đường giờ ra sao?
Tâm sự
14/09/2018 15:26Khi con tôi chuẩn bị rút ống thở, mẹ chồng vẫn bình tĩnh "phán" một câu khiến tôi sốc đến mức muốn ngã quỵ
Tôi từng là một cô con dâu lý tưởng của cả khu phố. Họ dành cho tôi những mỹ từ về một người con dâu ngoan hiền, hiếu thuận, lễ phép, luôn hòa đồng và vui vẻ. Bố mẹ chồng tôi cũng thế. Họ cũng từng yêu thương tôi hết lòng, đi đâu cũng khoe may mắn khi có được một người con dâu tốt như tôi.
Nhưng tất cả chỉ là "đã từng".
Cách đây 4 năm, tôi có thai rồi sinh con trai đầu lòng tại nhà chồng. Khi đó, vì sợ mẹ chồng vất vả chăm sóc mình, tôi đã bỏ tiền ra thuê người chăm nuôi. Nhà có dâu đẻ mà mẹ chồng tôi đến cái khăn của cháu cũng không phải giặt. Mỗi khi con khóc, tôi và chồng tự chia nhau ra để bồng bế, dỗ dành con. Tôi luôn sống theo quan điểm càng ít làm phiền đến người khác càng tốt.
Khi tôi sinh con thì em chồng cũng có vợ. Điều đáng nói là em dâu tôi đã mang thai trước khi cưới. Vì thế chỉ 6 tháng sau, em ấy cũng sinh con. Vì tôi sinh ở nhà chồng nên em ấy cũng làm thế. Chỉ là người nuôi em ấy chính là mẹ chồng tôi.
Trong khi con tôi mới 6 tháng tuổi đã phải ẵm đi gửi vì mẹ chồng không trông hộ. Thì bà lại nhận chăm sóc cho em dâu. Mỗi ngày đi làm về, tôi phải vừa trông con, vừa nấu nướng rồi bưng thức ăn vào tận giường cho em dâu. Chưa kể những đêm con em ấy khó ngủ cứ khóc suốt. Con tôi bị giật mình cũng khóc theo. Em ấy lại kêu mẹ chồng vào bế dỗ.
Sự phân biệt đối xử diễn ra càng lúc càng sâu sắc đến mức người bên ngoài cũng thấy được. Có người khuyên mẹ chồng tôi nên thương đều hai đứa cháu, thậm chí phải thương con tôi hơn vì tôi sống tốt hơn em dâu. Nhưng bà cứ nói vì tôi tự lo được nên để tôi lo, còn em dâu vụng về, bà không yên tâm nên bà mới phải lo. Thế đấy, vì quá tự lập nên tôi mất luôn cái quyền được nhờ vả mẹ chồng.
Dù nhiều lần tủi thân vì cách ứng xử của mẹ chồng nhưng tôi vẫn bỏ qua vì không muốn mất lòng. Cho đến khi con tôi mất, tôi mới thật sự tuyệt vọng.
Con trai tôi sốt, quấy khóc liên tục mấy ngày. Suốt mấy ngày đó, tôi nghỉ làm chăm sóc con vì mẹ chồng suốt ngày chỉ biết bế đứa cháu nhỏ. Đến khi con lả đi, tôi và chồng vội vã đưa con vào viện và nhận tin sét đánh: con bị nhiễm trùng máu nặng.
Con trai tôi nằm viện điều trị một tuần, mẹ chồng tôi cũng không xuống thăm cháu một lần. Chồng tôi gọi điện về hỏi khi nào bà xuống, bà chỉ bảo đang giữ cháu nhỏ nên không xuống được, vợ chồng tôi tự lo.
Đến chiều hôm ấy, bác sĩ thông báo con tôi không qua khỏi. Tôi ngất đi vì cú sốc. Chồng tôi cũng tê tái, điêu đứng. Thằng bé mới hơn một tuổi thôi mà, tại sao lại mất đi như thế được?
Khi tỉnh lại, tôi gọi điện bảo mẹ chồng xuống nhìn cháu lần cuối để rút ô-xi. Bà nói thế này: "Giờ mẹ xuống cũng không cứu sống cháu được. Dù gì cũng đưa nó về, thôi hai đứa rút ô-xi đi. Giờ thằng Ken (con em dâu) đang khóc dữ lắm, mẹ phải dỗ chứ nó khóc quá lại sưng phổi thì khổ".
Tôi sững người, cười chua chát mà nước mắt chảy ròng ròng. Tôi kể lại mọi chuyện với chồng, anh nói: "Sao tôi lại có một người mẹ như thế?" trong đau đớn.
Khi đưa con trai về làm tang lễ, trái tim tôi đã chết theo con. Sau đó, vợ chồng tôi chuyển ra ở riêng, tôi cũng không về nhà chồng nữa.
Hôm qua, mẹ chồng tôi gọi điện báo đang nằm viện điều trị tiểu đường bị biến chứng và kêu tôi xuống. Vì chút tính nghĩa với chồng, tôi bấm bụng đi xuống viện thăm bà. Thấy tôi, mẹ chồng cầm tay cầu xin tôi tha thứ và ở lại viện chăm sóc bà vài ngày. Tôi cười: "Bát nước đã đổ đi, làm sao hốt lại nguyên vẹn được đây hả mẹ?".
Nói rồi tôi đi về. Cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho mẹ chồng sau những gì bà đã làm với con trai tôi. Nhưng hiện giờ, không ai chăm sóc bà ở viện cả. Em dâu lấy cớ bận làm để trốn việc, bỏ bà nằm một mình. Tôi có nên bỏ tiền ra thuê người chăm sóc bà cho trọn tình nghĩa không đây?
Theo Trần Ngọc Hòa (Helino)
- Tư thế ngủ của người giàu (6 phút trước)
- Người dân kể lại điểm lạ vụ cô gái tử vong sau khi lội xuống Hồ Gươm (16 phút trước)
- Người xây nhà trên đất người khác ở Hải Phòng nhận sai (23 phút trước)
- Tổng thống Mỹ lên tiếng về vụ thử tên lửa hành trình mới của Nga (35 phút trước)
- Bé 5 ngày tuổi bị thủng dạ dày vì được mẹ cho ăn cơm (50 phút trước)
- Công an Hà Nội thông tin về vụ nam sinh bị đâm tử vong (53 phút trước)
- Dân Hội An chật vật "chạy đua" với lũ, nước dâng đến đâu kê cao đồ đến đó (1 giờ trước)
- CLB Nam Định chưa thể đổi vận (1 giờ trước)
- CAHN đánh bại CA TP.HCM với 10 người (1 giờ trước)
- Bị khởi tố vì trộm hai trái mít (1 giờ trước)