-
Đoàn Quân đội Lào tham gia diễu binh: Rất xúc động khi tiếng hô vang cổ vũ bên đường rực sắc đỏ
-
Bác bỏ thông tin công an bắt giữ chủ tịch phường tại Huế, thu giữ tài sản 'khủng'
-
Ông bà dặn: 6 thứ tối kỵ đặt đầu giường kẻo giấc ngủ hóa ác mộng, cơ thể hao mòn như dòng sông cạn nước
-
Phát hiện 2 người tử vong bất thường dưới hố cống sâu 8 mét ở Đà Nẵng
-
Vụ biếu xén hàng chục nghìn USD cho nguyên Bí thư thành ủy, Chủ tịch UBND TP Cần Thơ từ đâu lộ sáng?
-
Chiếc xe chết máy giữa đường và nỗi khổ của dân công sở ngày mưa ngập ở Hà Nội
-
Đi đám giỗ miền Tây, nơi được hưởng nhiều "đặc quyền" nhất lại ở chỗ ít ai nghĩ tới
-
Người đàn ông cầm sổ ghi nợ bật khóc trước cửa hàng bị bão đánh tan
-
7 loại cá "ngậm" nhiều thủy ngân: Thích đến mấy cũng phải hạn chế
-
Càng ngoài 40 tuổi càng cần: 3 món ăn bổ khí huyết giúp da dẻ hồng hào, cơ thể tràn năng lượng
-
Lào Cai xuất hiện lũ ống
-
Chủ xe kể 30 giây kinh hoàng khi cây lớn bật gốc đè trúng ô tô giữa phố tại Hà Nội
-
Chung cư, nhà dân Hà Nội dựng đập, rào chắn ngăn nước ngập
-
Xác định được người mẹ liên quan vụ thi thể bé sơ sinh không nguyên vẹn ở TP.HCM: Bỏ con lại sau khi sinh, lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn
-
Thuê thuyền vượt ngập đi làm, nữ nhân viên ở Hà Nội: "Phải chấm công bằng mọi giá"
-
Chi tiết vị trí đặt 22 màn hình LED phục vụ người dân xem diễu binh 2/9
-
Vợ Quế Ngọc Hải bồng bế 3 con đi tránh bão, tâm sự chạnh lòng: "Những lúc này cần người đàn ông ở nhà thật"!
-
Vì sao Hà Nội mưa lớn kéo dài, ngập sâu khủng khiếp khắp nơi sáng 26/8?
-
Đưa ô tô đi sơ tán, người dân "ngớ người" với cảnh tượng sau bão
-
Xe chết máy nằm la liệt trên phố, người Hà Nội "khóc" trên đường đi làm
Tâm sự
08/09/2015 10:32Sự thật chấn động về cái chết của vợ tôi ở nơi đất khách quê người
Còn vợ tôi, khi chưa có con, cô ấy chăm chỉ làm cơm cho tôi mang theo. Thỉnh thoảng sẽ đi xe bus tới cổng công ty đón tôi mỗi khi tôi tăng ca. Đến khi có con (chúng tôi sinh đôi), cô ấy nghỉ luôn công việc để ở nhà chăm sóc tôi và con. Đối với tôi, không có khoảng thời gian nào đẹp như vậy. Buổi tối trở về được ăn những món nóng hổi, được vui đùa với con và tận hưởng không khí gia đình ấm áp.
Khi 2 con trai lên một tuổi, tôi được thăng chức trưởng phòng. Khi con được 3 tuổi, tôi lên chức phó giám đốc và trở thành giám đốc trong 6 tháng sau đó. Công việc của tôi cũng vì thế mà tăng gấp 10 lần trước. Tôi hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi, đêm về trong đầu vẫn phải nghĩ kế hoạch. Tiền tôi mang về mỗi ngày một nhiều, nhà cửa cũng khang trang, mọi thiết bị trong nhà đều tiện nghi, sang trọng. Nhưng tình cảm thì lại dần nguội lạnh. Tôi ít giao lưu nói chuyện với vợ, ít bế bồng các con.
Khi các con học lớp 3, vợ tôi mất đột ngột vì một tai nạn xe khách. Chiều muộn hôm đó tôi đang ở công ty thì nhận được cuộc gọi của cô giáo chủ nhiệm, báo tôi tới đón con vì qua giờ tan học lâu rồi. Tôi vội vã gọi cho vợ nhưng không liên lạc được, lòng không hiểu vì sao hôm nay vợ tôi lại quên cả đón con. Tôi lái xe tới trường tiểu học, nhưng đi nhầm cổng, tới lúc này tôi mới giật mình nhận ra, 3 năm qua, tôi chưa từng đưa đón con một lần nào.
![]() |
Vừa đọc nhật ký, tôi vừa khóc. Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh vợ con tôi ngồi chờ tôi, các con tôi hỏi vì sao bố chưa về, vợ tôi đã bối rối giải thích ra sao… (Ảnh minh họa) |
Cho tới hơn 4 giờ sáng, một cuộc điện thoại bàn đầu số thuộc tỉnh miền núi gọi tới, thông báo tôi tới nhận mặt người thân. Lúc đó, tôi như rụng rời tay chân. Nhưng vẫn thầm mong rằng người ta nhầm, vì không có lý do gì mà vợ tôi vượt gần 200km từ thành phố lên đó.
Tuy thầm nhủ như vậy, tôi vẫn lái xe đi ngay khi nhận được tin. Đến được bệnh viện của huyện cũng đã tờ mờ sáng. Run rẩy mãi tôi mới dám lật chiếc khăn trắng lên và trước mặt tôi đúng là vợ mình. Mặt cô ấy trắng bệch, mắt nhắm lại an tĩnh, trên người vẫn còn đọng lại nhiều vết máu. Một nhân viên y tế đưa cho tôi chiếc ví của vợ, bên trong chỉ có vài trăm ngàn, một tấm ảnh chụp cả gia đình cách đây 4 năm. Ngoài ra còn có chiếc điện thoại đã vỡ nát và chiếc sim rời. Nhân viên y tế nói, điện thoại hỏng, họ phải lắp sim vào máy khác mới biết số của tôi để gọi tôi tới nhận dạng.
Tôi cầm số kỷ vật của vợ, sờ bàn tay lạnh ngắt của cô ấy mà không thốt nên lời nào. Ngồi lặng vài tiếng đồng hồ, tôi mới nhớ phải gọi điện cho mọi người ở nhà. Tôi nhờ mẹ tôi nhắn thêm vài người anh họ nội ngoại lên đưa vợ tôi về. Khi nghe tôi thông báo, mẹ tôi hét lên vì kinh ngạc. Rồi bà vừa khóc vừa gặng hỏi tôi tại sao, tại sao lại thế? Tôi biết mẹ tôi thương vợ tôi nhiều lắm!
Sau khi an táng cho vợ tôi xong, tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại bị tai nạn ở một vùng đất xa xôi và không hề có mối liên hệ nào tới cuộc sống của chúng tôi như thế. Tôi vào tất cả facebook, blog… của vợ để tìm kiếm manh mối. Nhưng không thấy gì. Đến một tuần sau tôi mới tìm thấy cuốn nhật ký của vợ đặt ở tầng trên cùng giá sách của các con, tôi nhận ra mình thật ngốc, đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ. Vợ tôi để ở nơi rất dễ thấy, nếu tôi chỉ cần bỏ ra một buổi tối, dạy các con học là nhìn thấy.
Trong nhật ký, vợ tôi viết cho các con là chủ yếu. Kể từ khi mang bầu, cho tới lúc sinh con, rồi là những kỷ niệm của 3 mẹ con. Toàn bộ cuốn nhật ký không hề có hình ảnh của tôi, mà chỉ được nhắc đến qua những câu chữ như: “Hôm đó bố bận đi tiếp khách,…”. “Hôm đó, bố về muộn…”.
Vừa đọc nhật ký, tôi vừa khóc. Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh vợ con tôi ngồi chờ tôi, các con tôi hỏi vì sao bố chưa về, vợ tôi đã bối rối giải thích ra sao… Và tới nửa cuốn nhật ký cuối cùng, thì một bí mật chấn động dần được hé lộ.
Đó là 3 năm trước, khi các con tôi chuẩn bị bước vào lớp 1, vợ tôi mang thai lần thứ hai. Nhưng đứa bé mới ngoài 4 tháng thì đã rời bỏ vợ chồng tôi vì vợ tôi gặp vấn đề về tâm lý. Những việc này tôi không hề biết, tôi không biết mình đã vô duyên với một sinh mệnh từ lúc đó. Tôi không hề biết người vợ ngày nào cũng tươi cười vui vẻ của tôi lại mắc bệnh tâm lý, phải uống thuốc chống trầm cảm. Sau khi đứa bé mất, vợ tôi đã đem thi hài bé lên một nghĩa địa thật xa để an táng. Một phần vì cô ấy rất đau khổ, một phần vì cô ấy muốn giấu kín bí mật này.
Thế rồi hàng năm vào ngày đó, cô ấy sẽ tự mua vé xe khách và lang thang lên đó thăm con một mình. Mỗi lần đi về, vợ tôi đều viết rất nhiều trong nhật ký, kèm theo đó là những chữ cái đã bị nhòe vì nước mắt.
Nhật ký dừng lại ở hai ngày trước, hôm đó tôi có buổi họp về muộn. Vợ tôi viết rằng cô ấy muốn nói cho tôi biết sự thật, và mong tôi có thể lên thăm con một lần. Cô ấy hy vọng đến hôm này tôi có thể đi cùng cô ấy…
Khép cuốn nhật ký lại, tôi chỉ biết nằm vật ra giường và khóc nức nở. Giá mà tôi về sớm, giá mà tôi biết việc này, tôi sẽ lái xe đưa vợ đi, không để vợ tôi một mình ôm nỗi đau với bí mật giằng xé suốt 3 năm qua như thế. Bây giờ, hối hận thì đã quá muộn rồi.
Sáng nay tôi vừa đi thăm con, chẳng khó nhận ra nấm mộ bé tí có một bó hoa cúc trắng đã khô héo. Người bảo vệ nghĩa địa chia buồn với tôi vài câu rồi rời đi. Còn tôi thì chỉ biết chôn chân tại chỗ. Tôi biết, có lẽ trong suốt quãng đời về sau, tôi sẽ phải sống trong nỗi ân hận giày vò… Tôi viết tâm sự này để bày tỏ một phần day dứt của mình, đồng thời cũng mong mọi người lấy trường hợp của tôi làm gương, đừng sống thờ ơ với chính người thân trong gia đình mình.








- Toàn cảnh một buổi sáng "không tưởng" ở Hà Nội: Nước ngập đến thắt lưng, người dân vật lộn di chuyển giữa phố phường (19:38)
- CSGT TP HCM đưa ra lưu ý đặc biệt với xe điện (19:19)
- Cảnh sát ập vào khách sạn ở Nha Trang, phát hiện nhiều người "chơi" ma túy (19:03)
- Lỗi hệ thống xuất cảnh, hành khách ùn ứ ở sân bay Tân Sơn Nhất (1 giờ trước)
- Phu nhân Tổng Bí thư dự lễ đặt tên đường Ngô Mạnh Lân tại Điện Biên (1 giờ trước)
- Phát hiện hai thi thể nữ giới nổi trên mặt hồ ở Bắc Ninh (1 giờ trước)
- Công an Hà Nội điều chỉnh thời gian cấm đường để phục vụ sơ duyệt diễu binh 2/9 (1 giờ trước)
- Anh: Phát hiện chuột khổng lồ dài hơn nửa mét ở khắp nơi (1 giờ trước)
- Bão số 5 vừa qua, Biển Đông lại sắp đón áp thấp nhiệt đới (1 giờ trước)
- Hàng chục YouTuber kéo đến livestream nhà ông Ba Minh mỗi ngày: Cuộc sống của ông và cả xóm nhỏ đảo lộn (2 giờ trước)




