-
Kỷ niệm một năm ngày cưới: Vợ trẻ chết lặng trước "giao kèo" bẽ bàng của người chồng giàu có -
"Gen lãnh đạo" không dành cho người chăm chỉ nhất: 3 tính cách "trời sinh làm sếp" -
Chân dung người đàn ông dùng drone tải trọng 100kg cẩu người giữa dòng lũ xiết -
Những công ty vợ chồng Mailisa đứng tên, hé lộ tình hình kinh doanh hiện tại chuỗi thẩm mỹ viện Mailisa -
Hương Giang dừng chân sớm tại Miss Universe, bạn trai Phú Cường "gây bão" với tuyên bố: "Giải tán về lấy chồng" -
Bộ Nội Vụ bác bỏ tin đồn sáp nhập tỉnh thành, khẳng định không chủ trương "thu gọn" còn 16 tỉnh -
Cảnh tượng tan hoang sau lũ: Cầu sập, đường ray "Treo Lơ Lửng", hàng loạt địa phương bị cô lập -
Vợ chồng giám đốc Công ty TNHH Mailisa bị khởi tố với cáo buộc buôn lậu -
Hai áp thấp mới xuất hiện gần Biển Đông, khả năng hình thành bão số 15 -
Vụ hàng trăm con giun đất bất ngờ bò lên lối đi bộ ở Đồng Nai, chính quyền chính thức lên tiếng
Gia đình
22/11/2025 15:33Từng coi thường chị dâu là nhạt nhẽo, cả nhà tôi tá hỏa khi chị lặng lẽ rời đi

Trong mắt tôi trước đây, chị dâu là một người phụ nữ quá đỗi bình thường, nếu không muốn nói là "nhạt". Chị sống an phận, cần mẫn lo toan từ bữa cơm hàng ngày đến những đám giỗ chạp phức tạp của nhà chồng, nhưng chưa bao giờ than vãn hay đòi hỏi. Chính sự lặng lẽ ấy khiến tôi và mọi người trong nhà dần hình thành tâm lý ỷ lại, coi đó là bổn phận đương nhiên của chị.
Mẹ tôi từng lo lắng bảo: "Nó hiền quá, sợ sau này thiệt thòi". Lúc đó, tôi chỉ cười nhạt, nghĩ thầm rằng hiền lành kiểu nhu mì như thế thì làm sao khiến người khác nể phục được. Và quả thật, sự hiền lành của chị đã trở thành cái cớ để cả nhà tôi vô tình lợi dụng. Bố mẹ cần gì cũng gọi tên chị đầu tiên. Anh trai tôi nóng tính, ra ngoài áp lực thế nào không biết nhưng về nhà hễ không vừa ý là cằn nhằn vợ. Bản thân tôi cũng từng vô tư buông những lời so sánh sát thương: "Giá mà chị nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói hơn thì tốt".
Chúng tôi đã quá vô tâm để nhận ra ánh mắt chị ngày một trống rỗng, cho đến ngày "giọt nước tràn ly".
Mọi thứ vỡ lở vào ngày chị dâu lẳng lặng để lại một lá thư ngắn gọn trên bàn: "Em đi vài ngày. Mong mọi người cho em thời gian thở". Không ai ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài cam chịu ấy, chị đã tích cóp những tổn thương đủ lâu cho một lần dứt khoát rời đi.
Sự vắng mặt của chị ngay lập tức đẩy cả gia đình tôi vào tình cảnh hỗn loạn. Mẹ tôi hoảng hốt gọi điện khắp nơi cho họ hàng tìm kiếm. Anh trai tôi, người đàn ông vốn dĩ khô khan, đã bỏ dở công việc, đạp xe chạy khắp nơi để tìm vợ trong vô vọng. Còn tôi, kẻ từng chê chị chẳng có gì đặc biệt, bỗng thấy day dứt khôn nguôi khi nhận ra mình đã góp phần đẩy chị đến giới hạn của sự chịu đựng.
Ba ngày chị bặt vô âm tín là ba ngày căn nhà chao đảo đúng nghĩa. Không có bàn tay chị, mọi thứ trở nên lộn xộn, thiếu trước hụt sau. Lúc này, chúng tôi mới thấm thía rằng chị đã âm thầm gánh vác một khối lượng công việc khổng lồ đến mức nào. Sự bình yên mà chúng tôi từng có hóa ra được xây bằng mồ hôi và sự nhẫn nhịn của chị.
Đến ngày thứ tư, chị gọi điện cho tôi. Giọng chị mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng: "Em đừng lo, chị ổn. Chị chỉ muốn sống mà không bị thúc ép, không bị coi thường". Cuộc gọi ấy khiến tôi lặng người hàng giờ. Hóa ra, điều giết chết tâm hồn người phụ nữ không hẳn là gánh nặng công việc, mà chính là sự ghẻ lạnh và những lời nói vô tâm từ những người họ yêu thương nhất.
Tối hôm đó, hình ảnh anh trai tôi ngồi thất thần ở bậc cửa là điều tôi chưa từng thấy. Người đàn ông mạnh mẽ, cộc cằn ấy cuối cùng cũng phải cúi đầu thú nhận: "Anh nghĩ… nếu mất cô ấy thật, chắc cả đời anh không tìm được ai đối xử tốt với nhà mình như thế nữa". Anh hiểu rằng, vợ hiền không phải ở đâu cũng có, và tìm được người yêu thương gia đình mình vô điều kiện là điều khó khăn đến nhường nào.
Sau một tuần, chị dâu trở về. Căn nhà nhỏ bừng sáng và ấm áp trở lại như chưa từng có cuộc chia ly. Nhưng lần này, thái độ của mọi người đã khác hẳn. Không ai còn dám xem thường sự tận tụy của chị.
Anh trai tôi thay đổi hoàn toàn. Đi làm về, anh tự giác xắn tay vào rửa bát, giặt đồ. Thi thoảng, tôi thấy anh đặt tay lên vai vợ, hỏi một câu đơn giản mà trước kia anh chưa từng nói: "Em có mệt không?". Còn tôi, tôi đã học được bài học đắt giá nhất của tuổi trưởng thành: Đừng bao giờ coi thường những người phụ nữ hiền lành. Sự im lặng của họ không phải vì họ không biết đau, mà vì họ cố gắng chịu đựng để giữ gìn mái ấm. Nhưng một khi họ đã quyết định rời đi, khoảng trống họ để lại sẽ lớn đến mức không gì có thể lấp đầy.
- Bắt nguyên Phó cục trưởng Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế (30 phút trước)
- Tuyển Việt Nam thiếu "nhạc trưởng": Hoàng Hên có phải là chìa khóa vạn năng giải mã bế tắc? (40 phút trước)
- Vác 5 tỷ đồng đi mua vàng không cần nhìn giá, vị khách bí ẩn bị chủ tiệm báo cảnh sát lật tẩy chiêu rửa tiền tinh vi (55 phút trước)
- Cảnh báo sức khỏe: Thói quen giải khuây mỗi ngày đẩy người đàn ông vào ung thư dạ dày (57 phút trước)
- Kỳ lạ Black Friday tại Mỹ: Thuế quan tăng kỷ lục khiến các nhà bán lẻ nhỏ phải cân nhắc, lo sợ mất khách vì không dám giảm giá sâu (1 giờ trước)
- Đây là những chiếc iPhone thất bại nhất của Apple: Bạn chớ dại 'đụng' vào! (1 giờ trước)
- Công an Đắk Lắk vào cuộc, xử lý nghiêm người phao tin “sập nhà lầu, hàng chục người chết tại xã Hòa Thịnh” (1 giờ trước)
- Mưa lũ làm 68 người chết và mất tích, gần 9.000 tỷ đồng tài sản bị cuốn trôi (1 giờ trước)
- Dụ bé gái 7 tuổi đi mua kem rồi hiếp dâm (2 giờ trước)
- Hé lộ "người chống lưng" bí ẩn giúp Triệu Lộ Tư lật ngược thế cờ, giành chiến thắng lịch sử trước công ty quản lý (2 giờ trước)