Tôi từng mặc nhiên xem sự tận tụy của chị là điều hiển nhiên, thậm chí còn chê chị tẻ nhạt và thiếu sắc sảo. Chỉ đến khi căn nhà trở nên trống hoác và lạnh lẽo vì sự vắng mặt của chị, cả gia đình tôi mới bàng hoàng nhận ra: Sự bình yên bấy lâu nay chúng tôi hưởng thụ được đánh đổi bằng sự chịu đựng thầm lặng của một người phụ nữ.
22-1763801568-be-boi-chan-dong-thai-lan-trum-toi-pham-bien-nha-tu-thanh-thien-duong-vip-song-xa-hoa-nhu-ong-hoang.jpg
Ảnh minh họa.

Trong mắt tôi trước đây, chị dâu là một người phụ nữ quá đỗi bình thường, nếu không muốn nói là "nhạt". Chị sống an phận, cần mẫn lo toan từ bữa cơm hàng ngày đến những đám giỗ chạp phức tạp của nhà chồng, nhưng chưa bao giờ than vãn hay đòi hỏi. Chính sự lặng lẽ ấy khiến tôi và mọi người trong nhà dần hình thành tâm lý ỷ lại, coi đó là bổn phận đương nhiên của chị.

Mẹ tôi từng lo lắng bảo: "Nó hiền quá, sợ sau này thiệt thòi". Lúc đó, tôi chỉ cười nhạt, nghĩ thầm rằng hiền lành kiểu nhu mì như thế thì làm sao khiến người khác nể phục được. Và quả thật, sự hiền lành của chị đã trở thành cái cớ để cả nhà tôi vô tình lợi dụng. Bố mẹ cần gì cũng gọi tên chị đầu tiên. Anh trai tôi nóng tính, ra ngoài áp lực thế nào không biết nhưng về nhà hễ không vừa ý là cằn nhằn vợ. Bản thân tôi cũng từng vô tư buông những lời so sánh sát thương: "Giá mà chị nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói hơn thì tốt".

Chúng tôi đã quá vô tâm để nhận ra ánh mắt chị ngày một trống rỗng, cho đến ngày "giọt nước tràn ly".

Mọi thứ vỡ lở vào ngày chị dâu lẳng lặng để lại một lá thư ngắn gọn trên bàn: "Em đi vài ngày. Mong mọi người cho em thời gian thở". Không ai ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài cam chịu ấy, chị đã tích cóp những tổn thương đủ lâu cho một lần dứt khoát rời đi.

Sự vắng mặt của chị ngay lập tức đẩy cả gia đình tôi vào tình cảnh hỗn loạn. Mẹ tôi hoảng hốt gọi điện khắp nơi cho họ hàng tìm kiếm. Anh trai tôi, người đàn ông vốn dĩ khô khan, đã bỏ dở công việc, đạp xe chạy khắp nơi để tìm vợ trong vô vọng. Còn tôi, kẻ từng chê chị chẳng có gì đặc biệt, bỗng thấy day dứt khôn nguôi khi nhận ra mình đã góp phần đẩy chị đến giới hạn của sự chịu đựng.

Ba ngày chị bặt vô âm tín là ba ngày căn nhà chao đảo đúng nghĩa. Không có bàn tay chị, mọi thứ trở nên lộn xộn, thiếu trước hụt sau. Lúc này, chúng tôi mới thấm thía rằng chị đã âm thầm gánh vác một khối lượng công việc khổng lồ đến mức nào. Sự bình yên mà chúng tôi từng có hóa ra được xây bằng mồ hôi và sự nhẫn nhịn của chị.

Đến ngày thứ tư, chị gọi điện cho tôi. Giọng chị mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng: "Em đừng lo, chị ổn. Chị chỉ muốn sống mà không bị thúc ép, không bị coi thường". Cuộc gọi ấy khiến tôi lặng người hàng giờ. Hóa ra, điều giết chết tâm hồn người phụ nữ không hẳn là gánh nặng công việc, mà chính là sự ghẻ lạnh và những lời nói vô tâm từ những người họ yêu thương nhất.

Tối hôm đó, hình ảnh anh trai tôi ngồi thất thần ở bậc cửa là điều tôi chưa từng thấy. Người đàn ông mạnh mẽ, cộc cằn ấy cuối cùng cũng phải cúi đầu thú nhận: "Anh nghĩ… nếu mất cô ấy thật, chắc cả đời anh không tìm được ai đối xử tốt với nhà mình như thế nữa". Anh hiểu rằng, vợ hiền không phải ở đâu cũng có, và tìm được người yêu thương gia đình mình vô điều kiện là điều khó khăn đến nhường nào.

Sau một tuần, chị dâu trở về. Căn nhà nhỏ bừng sáng và ấm áp trở lại như chưa từng có cuộc chia ly. Nhưng lần này, thái độ của mọi người đã khác hẳn. Không ai còn dám xem thường sự tận tụy của chị.

Anh trai tôi thay đổi hoàn toàn. Đi làm về, anh tự giác xắn tay vào rửa bát, giặt đồ. Thi thoảng, tôi thấy anh đặt tay lên vai vợ, hỏi một câu đơn giản mà trước kia anh chưa từng nói: "Em có mệt không?". Còn tôi, tôi đã học được bài học đắt giá nhất của tuổi trưởng thành: Đừng bao giờ coi thường những người phụ nữ hiền lành. Sự im lặng của họ không phải vì họ không biết đau, mà vì họ cố gắng chịu đựng để giữ gìn mái ấm. Nhưng một khi họ đã quyết định rời đi, khoảng trống họ để lại sẽ lớn đến mức không gì có thể lấp đầy.

QT (SHTT)