-
Một người rửa bát, cả nhà ung thư? 4 thói quen rửa bát gieo rắc bệnh tật cần tránh xa -
Mối tình "tay ba" kỳ quặc nhất showbiz: "Bé ba" sẵn sàng triệt sản, còng lưng nuôi cả nhà chính thất suốt 45 năm -
Người mẫu nghiện "dao kéo" tử vong sau cú ngã từ tầng 9 khách sạn -
Đỗ Hà chỉ nấu chè cũng gây bão: Nghi vấn mang thai bùng nổ đại chiến ẩm thực! -
Cảnh báo sốc: Ngủ dậy bỗng điếc tai khi trời lạnh - Chuyên gia chỉ ra 72 giờ vàng cứu vãn thính lực! -
Khoảnh khắc tìm thấy nạn nhân cuối cùng sau vụ sạt lở đất đá ở đèo Thung Khe: Quá trình tìm kiếm nghẹt thở -
Nhân chứng vụ sạt lở đất đá ở đèo Thung Khe kể lại khoảnh khắc thoát nạn trong tích tắc -
Đàm Vĩnh Hưng thông báo rời khỏi biệt thự trăm tỷ sau 17 năm gắn bó -
Thu hồi khẩn thuốc xịt mũi ReBoost do nguy cơ nhiễm khuẩn -
Kinh hoàng đêm Hà Nội: "Ô tô điên" tông liên hoàn 3 xe máy đang dừng đèn đỏ trên phố Giảng Võ
Gia đình
22/11/2025 15:33Từng coi thường chị dâu là nhạt nhẽo, cả nhà tôi tá hỏa khi chị lặng lẽ rời đi

Trong mắt tôi trước đây, chị dâu là một người phụ nữ quá đỗi bình thường, nếu không muốn nói là "nhạt". Chị sống an phận, cần mẫn lo toan từ bữa cơm hàng ngày đến những đám giỗ chạp phức tạp của nhà chồng, nhưng chưa bao giờ than vãn hay đòi hỏi. Chính sự lặng lẽ ấy khiến tôi và mọi người trong nhà dần hình thành tâm lý ỷ lại, coi đó là bổn phận đương nhiên của chị.
Mẹ tôi từng lo lắng bảo: "Nó hiền quá, sợ sau này thiệt thòi". Lúc đó, tôi chỉ cười nhạt, nghĩ thầm rằng hiền lành kiểu nhu mì như thế thì làm sao khiến người khác nể phục được. Và quả thật, sự hiền lành của chị đã trở thành cái cớ để cả nhà tôi vô tình lợi dụng. Bố mẹ cần gì cũng gọi tên chị đầu tiên. Anh trai tôi nóng tính, ra ngoài áp lực thế nào không biết nhưng về nhà hễ không vừa ý là cằn nhằn vợ. Bản thân tôi cũng từng vô tư buông những lời so sánh sát thương: "Giá mà chị nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói hơn thì tốt".
Chúng tôi đã quá vô tâm để nhận ra ánh mắt chị ngày một trống rỗng, cho đến ngày "giọt nước tràn ly".
Mọi thứ vỡ lở vào ngày chị dâu lẳng lặng để lại một lá thư ngắn gọn trên bàn: "Em đi vài ngày. Mong mọi người cho em thời gian thở". Không ai ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài cam chịu ấy, chị đã tích cóp những tổn thương đủ lâu cho một lần dứt khoát rời đi.
Sự vắng mặt của chị ngay lập tức đẩy cả gia đình tôi vào tình cảnh hỗn loạn. Mẹ tôi hoảng hốt gọi điện khắp nơi cho họ hàng tìm kiếm. Anh trai tôi, người đàn ông vốn dĩ khô khan, đã bỏ dở công việc, đạp xe chạy khắp nơi để tìm vợ trong vô vọng. Còn tôi, kẻ từng chê chị chẳng có gì đặc biệt, bỗng thấy day dứt khôn nguôi khi nhận ra mình đã góp phần đẩy chị đến giới hạn của sự chịu đựng.
Ba ngày chị bặt vô âm tín là ba ngày căn nhà chao đảo đúng nghĩa. Không có bàn tay chị, mọi thứ trở nên lộn xộn, thiếu trước hụt sau. Lúc này, chúng tôi mới thấm thía rằng chị đã âm thầm gánh vác một khối lượng công việc khổng lồ đến mức nào. Sự bình yên mà chúng tôi từng có hóa ra được xây bằng mồ hôi và sự nhẫn nhịn của chị.
Đến ngày thứ tư, chị gọi điện cho tôi. Giọng chị mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng: "Em đừng lo, chị ổn. Chị chỉ muốn sống mà không bị thúc ép, không bị coi thường". Cuộc gọi ấy khiến tôi lặng người hàng giờ. Hóa ra, điều giết chết tâm hồn người phụ nữ không hẳn là gánh nặng công việc, mà chính là sự ghẻ lạnh và những lời nói vô tâm từ những người họ yêu thương nhất.
Tối hôm đó, hình ảnh anh trai tôi ngồi thất thần ở bậc cửa là điều tôi chưa từng thấy. Người đàn ông mạnh mẽ, cộc cằn ấy cuối cùng cũng phải cúi đầu thú nhận: "Anh nghĩ… nếu mất cô ấy thật, chắc cả đời anh không tìm được ai đối xử tốt với nhà mình như thế nữa". Anh hiểu rằng, vợ hiền không phải ở đâu cũng có, và tìm được người yêu thương gia đình mình vô điều kiện là điều khó khăn đến nhường nào.
Sau một tuần, chị dâu trở về. Căn nhà nhỏ bừng sáng và ấm áp trở lại như chưa từng có cuộc chia ly. Nhưng lần này, thái độ của mọi người đã khác hẳn. Không ai còn dám xem thường sự tận tụy của chị.
Anh trai tôi thay đổi hoàn toàn. Đi làm về, anh tự giác xắn tay vào rửa bát, giặt đồ. Thi thoảng, tôi thấy anh đặt tay lên vai vợ, hỏi một câu đơn giản mà trước kia anh chưa từng nói: "Em có mệt không?". Còn tôi, tôi đã học được bài học đắt giá nhất của tuổi trưởng thành: Đừng bao giờ coi thường những người phụ nữ hiền lành. Sự im lặng của họ không phải vì họ không biết đau, mà vì họ cố gắng chịu đựng để giữ gìn mái ấm. Nhưng một khi họ đã quyết định rời đi, khoảng trống họ để lại sẽ lớn đến mức không gì có thể lấp đầy.
- Bé sơ sinh tử vong giữa trời -3 độ C, nghi án liên quan đến du học sinh người Việt (1 giờ trước)
- Lý do cô gái trẻ bị tịch thu xe máy sau hành vi “chắp tay lạy” khi đang lưu thông tại TPHCM (1 giờ trước)
- Giá vàng miếng chạm đỉnh mới sáng 15/12 (1 giờ trước)
- Một người rửa bát, cả nhà ung thư? 4 thói quen rửa bát gieo rắc bệnh tật cần tránh xa (1 giờ trước)
- TP.HCM: Nam thanh niên 18 tuổi bị đâm tử vong trong cuộc hỗn chiến (1 giờ trước)
- Mối tình "tay ba" kỳ quặc nhất showbiz: "Bé ba" sẵn sàng triệt sản, còng lưng nuôi cả nhà chính thất suốt 45 năm (2 giờ trước)
- Hai nghi phạm xả súng tại bãi biển là cha con, vụ thảm sát được mô tả là tấn công bài Do Thái (2 giờ trước)
- Có nên cấm trẻ em sử dụng mạng xã hội như Australia? (2 giờ trước)
- Tin lời "việc nhẹ lương cao" sang Campuchia, nam thanh niên bị cưỡng ép cắt thận: Hành trình trở về ám ảnh suốt đời (2 giờ trước)
- Xavi sắp trở lại, dẫn dắt một đội bóng Premier League? (2 giờ trước)