-
HLV Kim Sang-sik tiết lộ điều bí mật trong trận chung kết SEA Games 33: "Có lúc tôi muốn độn thổ" -
Mạng xã hội "dậy sóng" vì anh lái đò đẹp nhất Việt Nam: Visual thách thức cam thường, chiếm trọn spotlight sự kiện -
Bé gái 14 tuổi mắc ung thư trực tràng - Bi kịch từ những bữa sáng vội vàng -
Ngọc Thuận “Trai Nhảy”: Cuộc lột xác ngoạn mục sau 18 năm vắng bóng và màn tái xuất gây sốc -
Bộ Nội vụ lấy ý kiến nhân dân về đề nghị phong tặng Anh hùng Lao động cho bà Nguyễn Thị Phương Thảo -
Truy tìm tài xế xe tải tông 2 mẹ con đi xe máy rồi bỏ chạy: Người mẹ bị chấn thương sọ não -
Cựu cán bộ ở Văn phòng Chính phủ nhận 4 tỷ đồng giúp doanh nghiệp tiếp khách -
Clip 2 thanh niên tháo chạy khỏi chiếc xe lạ, thoát bẫy lừa qua Campuchia trong gang tấc -
Ớn lạnh quá trình gã đàn ông sát hại vợ rồi 3 lần tìm cách làm điều dại dột, nguồn cơn vì 1 câu nói -
Bộ Công an đề xuất nâng cấp VNeID thành siêu nền tảng số quốc gia
Gia đình
10/11/2025 10:06Tưởng chị dâu vô dụng, nào ngờ vắng mặt vài ngày, cả nhà rối loạn, tôi mới thấm giá trị của chị ấy
Tôi từng nghĩ chị Lan - chị dâu tôi chẳng làm được gì ngoài việc ở nhà chăm con, nấu nướng và dọn dẹp. Tôi tự hào về công việc của mình, thu nhập ổn định, nên càng coi thường chị dâu. Mỗi lần thấy chị Lan loay hoay với bếp núc hay trông con, tôi lại thầm nghĩ: “Chỉ biết quanh quẩn ở nhà, ăn bám anh Minh.” Tôi cứ nghĩ, nhà có thiếu chị ấy cũng chẳng sao.
Ai ngờ, chỉ vài ngày chị dâu vắng mặt, mọi thứ trong nhà rối ren, và tôi mới thực sự thấm thía giá trị của chị ấy – người âm thầm giữ cho cả gia đình vận hành trơn tru mà tôi từng xem nhẹ.
Mọi chuyện bắt đầu khi anh Minh và chị dâu cãi nhau về việc nhà cửa bừa bộn. Chị Lan tức giận xách túi về nhà mẹ đẻ, để lại anh trai và hai đứa con cho mọi người lo. Ban đầu, tôi còn mỉm cười, thầm nghĩ: “Cuối cùng thì ai cũng phải tự lo thôi.” Nhưng ngay ngày đầu, mọi thứ lập tức hỗn loạn. Con lớn quên cặp sách, đi học muộn, con nhỏ khóc ré vì chưa ai pha sữa kịp. Mẹ tôi phải chạy đi chạy lại, vừa lo con vừa dọn dẹp nhà cửa, cuối cùng mệt lả, té đau tay. Anh trai tôi cuống cả lên, vừa dọn vừa lo công việc. Tôi cố giúp đỡ, nhưng chẳng làm được việc gì ra hồn, mọi thứ càng rối hơn.

Ngày thứ hai, tình hình càng tồi tệ. Con nhỏ bị sốt, nôn trớ khắp phòng; con lớn quên làm bài tập quan trọng; bữa sáng bị cháy khét, quần áo thì chưa được chuẩn bị. Mẹ tôi chạy khắp nhà, vừa chăm cháu vừa dọn dẹp, liên tục than thở mệt mỏi. Anh trai tôi đi làm về muộn, thấy nhà cửa bừa bộn, con khóc, bữa ăn chưa xong liền cáu. Tôi nhìn quanh, cố gắng giúp một tay, nhưng càng làm thì càng lộn xộn; con nhỏ khóc nhè, con lớn thì càu nhàu, mọi thứ rối như một mớ bòng bong.
Đến ngày thứ ba, mọi thứ gần như sụp đổ hoàn toàn. Con nhỏ quấy khóc cả đêm vì sốt cao, mẹ tôi thì đau lưng không đứng lâu được, bữa trưa thì cháy nửa nồi, nhà cửa ngổn ngang quần áo, đồ chơi, bát đũa chưa rửa. Con lớn sợ bị cô giáo mắng vì đi học muộn và quên bài tập, chỉ biết khóc lóc, trách bố, trách bà, khiến không khí trong nhà căng thẳng đến mức tôi muốn chạy trốn. Anh Minh bối rối, không biết xoay xở ra sao, vừa dỗ con, vừa dọn dẹp, vừa gọi điện cho cơ quan báo cáo công việc. Lúc này, tôi mới bắt đầu nhận ra: tất cả những việc mà trước đây tôi coi là “nhỏ nhặt” của chị dâu – từ pha sữa, chuẩn bị quần áo, dọn dẹp bếp, chăm con – thực chất là trụ cột duy trì trật tự cho cả gia đình.
Ngày thứ tư, tình hình không khá hơn. Con nhỏ quấy khóc liên tục, quần áo thì chưa khô, mẹ tôi mệt lả không thể giúp gì. Bữa tối, anh trai tôi cố nấu, nhưng mới băm rau đã bị bỏng tay, nồi cơm thì cháy. Tôi nhìn quanh nhà, cảm giác bất lực tràn ngập. Nếu chị dâu vẫn ở đây, mọi việc chắc chắn đã được sắp xếp gọn gàng từ sáng.
Đến ngày thứ năm, một tình huống cao trào xảy ra: con nhỏ té từ giường xuống vì không ai kịp đỡ, vừa khóc vừa đau. Con lớn thì vừa sợ hãi vừa trách bố vì quên đồ. Mẹ tôi thì đau tay, phải ngồi nghỉ, chẳng thể giúp ai. Anh trai tôi lúng túng, không biết làm gì trước cảnh hỗn loạn này. Tôi bàng hoàng nhận ra rằng từ trước đến nay, mọi thứ trôi chảy, nhịp sống trọn vẹn của gia đình đều nhờ chị dâu âm thầm sắp xếp, lo toan.
Khi chị Lan trở về vào ngày thứ sáu, không ai nói gì, chị chỉ lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa, pha sữa cho con nhỏ, chuẩn bị bữa tối và sắp xếp quần áo. Chỉ sau vài giờ, mọi thứ trở lại trật tự. Anh trai tôi cúi đầu xin lỗi, còn tôi thì đỏ mặt hối hận, nhận ra bao nhiêu lần mình coi thường chị. Chỉ khi chứng kiến gia đình rối ren và cố gắng duy trì trật tự của chị dâu, tôi mới hiểu: chị ấy chính là “nóc nhà”, trụ cột âm thầm giữ gìn tổ ấm.
Từ hôm đó, tôi không còn coi thường chị nữa. Tôi học được rằng phụ nữ không cần ra ngoài kiếm tiền mới là người làm chủ gia đình. Việc chăm lo, quản lý và giữ gìn tổ ấm từng chi tiết nhỏ nhất cũng vô cùng quan trọng. Chỉ khi họ vắng mặt, mọi người mới nhận ra giá trị thực sự của họ. Và chị dâu, với tất cả sự âm thầm và tận tụy, chính là người đã giữ cho ngôi nhà này êm ấm, trọn vẹn.
- Đặc nhiệm Ukraine tấn công tàu tuần tra hiện đại của Nga trên Biển Đen bằng thiết bị không người lái (7 phút trước)
- Những thực phẩm giàu protein hơn trứng (7 phút trước)
- Clip: Bếp gas mini phát nổ như bom giữa nhà hàng, thực khách tháo chạy trong hoảng loạn (17 phút trước)
- Nữ sinh lớp 7 nhập viện nghi do bị bố bạo hành (23 phút trước)
- Bên trong đám cưới kín tiếng của Kim Woo Bin và Shin Min Ah: Dàn sao hạng A đổ bộ, Lee Kwang Soo chiếm spotlight (35 phút trước)
- Xét xử đường dây nhập lậu hàng trăm nghìn tấn thịt động vật từ Châu Âu: Thủ đoạn làm giả tinh vi và bê bối hối lộ kiểm dịch (50 phút trước)
- Nỗi lo quanh chiếc iPhone gập đầu tiên của Apple (51 phút trước)
- Lấy phần ngon cho con khi đi ăn cỗ, tôi bị mẹ chồng sỉ nhục là "giống nhà quê" (57 phút trước)
- Va chạm xe buýt – xe bồn chở bê tông ở Hà Nội, tài xế mắc kẹt trong cabin (1 giờ trước)
- Thị trường ô tô 2025: Nghịch lý từ phân khúc "siêu xe" của giới nhà giàu Việt (1 giờ trước)