-
Sập tường căng tin tại trung tâm sát hạch lái xe, một học viên thiệt mạng -
Trường cấp 3 tại TP.HCM bị phụ huynh "tố" vận động đóng góp sai quy định, Sở GD-ĐT yêu cầu khẩn -
Vụ bé hơn 2 tuổi ở Hà Tĩnh chi chít vết cắn: Camera tê liệt, một câu nói khiến phụ huynh phẫn nộ -
Hộ kinh doanh cần làm gì trước 2026 khi thuế khoán bị bãi bỏ, chuyển sang kê khai tự động -
Tang thương bao trùm gia đình hai công nhân tử vong trong vụ sạt lở trên Quốc lộ 6, hoàn cảnh khiến ai nấy xót xa -
"Gả con mà không có nổi cái nhẫn 2 chỉ" – mẹ chú rể cười mỉa trước mặt thông gia… Không ai ngờ vài phút sau -
Đến chơi nhà con rể mà thấy bà thông gia làm quần quật như giúp việc, con gái thì ngồi mát, ăn vặt đủ thứ... -
Vụ bằng đại học nước ngoài không được công nhận: Cựu giảng viên, học viên hé lộ nhiều bất thường trong đào tạo -
Elon Musk bỏ túi 168 tỷ USD sau một đêm, trở thành người đầu tiên trên thế giới sở hữu 600 tỷ USD -
Cái chết tức tưởi của người đàn ông và lời cảnh báo "rùng mình" về chiếc bình giữ nhiệt
Gia đình
30/11/2016 18:00Đêm định mệnh và lời cuối của vợ khiến chồng sống trong hối hận
Tôi năm nay 37 tuổi, hiện đang công tác tại một xưởng đóng tàu ở Nam Định. Vợ tôi là một nhân viên hành chính. Dù cưới nhau qua mai mối, nhưng rồi sau khi về sống chung một nhà, vợ chồng tôi rất yêu thương nhau. Nhiều khi tôi cảm thấy, chúng tôi sinh ra dường như là để cho nhau. Vợ tôi tính tình ít nói nhưng rất mực yêu thương chồng con.
Ngày chúng tôi mới cưới, vợ chồng tôi chẳng có gì ngoài 5 chỉ vàng hai nhà nội ngoại góp lại cho vốn để làm ăn. Rồi sau 9 năm cưới nhau, nhờ biết tích góp, lại bén duyên trong kinh doanh đồ điện tử nên vợ chồng tôi đã mua được nhà. Chúng tôi cũng sắm được xe hơi, dù không quá đắt tiền nhưng cũng đủ để hãnh diện với bạn bè, anh em ở quê.
Dù thế, vợ tôi vẫn luôn dặn chồng: “Mình cũng có chút vốn tuy nhiên vẫn phải cố gắng tiết kiệm chi tiêu để dành sau này con cái học hành nữa chồng à. Em tính sắp tới, mình tìm thêm mối mở rộng kinh doanh chồng nhé”.
![]() |
| Và cô ấy đã đi thật rồi, tôi có hối cả đời cũng chẳng thể bù đắp được sai lầm (Ảnh minh họa). |
Cũng từ ngày quyết làm ăn lớn, tôi quen thêm một số “mối” ở các tỉnh. Từ hôm đó, tôi thường đi sớm về khuya. Có hôm tôi nhậu tới 1-2h sáng mới về. Những khi đó vợ tôi thường than thở: “Chồng nhậu ít thôi. Dạo này em thấy chồng da dẻ xanh xao. Chồng còn việc cơ quan nữa, đừng có bỏ bê kẻo bị sếp nhắc nhở”.
Tôi nghe thế chỉ tặc lưỡi cho qua: “Em nói thế chứ, anh em, đối tác nó bảo uống, mình không uống nó cười vào mặt cho”. Vợ nói tôi mặc kệ, có hôm tôi cáu kỉnh bảo cô ấy nói lắm, nói nhiều. Những khi đó, cô ấy đều im lặng hoặc nhẹ nhàng giải thích. Vợ tôi là thế đó, cô ấy lúc nào cũng nhịn tôi.
Cũng vì tính nết của cô ấy, bố mẹ tôi rất quý vợ tôi. Họ coi trọng cô ấy còn hơn cả tôi. Nhiều hôm, mẹ tôi còn gọi điện bảo tôi rằng “Con xem vợ con nó nói đúng đấy. Con uống ít thôi. Tiền bao nhiêu cũng hết, chỉ có sức khỏe là không thể mua được thôi. Con đừng có phung phí tuổi xuân vào rượu chè. Mẹ nói con mãi mẹ cũng chán rồi”.
Tôi cứ thế, mặc kệ vợ, mặc kệ mẹ khuyên giải. Càng ngày, tôi càng thấy việc uống rượu, giao lưu bạn bè là quan trọng. Nếu không có họ, công việc kiếm tiền của tôi cũng chẳng thể phát triển. Cho tới một đêm, khi đó vợ tôi đang bầu tháng thứ 9 một chuyện động trời đã xảy ra, nó khiến tôi cả đời sống trong hối hận.
Hôm đó, vợ bảo tôi “Anh ơi, đi về sớm nhé. Em đang bầu bí rồi, cu Bi lại đang sốt, anh nhớ đừng có về muộn nhé”. Hôm đó, tôi cũng đã ý thức được việc về sớm. Nhưng rồi khi vào cuộc tôi mải mê tới mức không biết vợ gọi tới 30 cuộc. Mãi hơn 1h đêm tôi cầm đến điện thoại mới thấy gọi nhỡ, tôi đọc tin nhắn mới hay vợ tôi bảo “Anh đừng uống nữa, em đau bụng quá. Em gọi cho 2 mẹ mà không ai nghe máy”.
Mẹ tôi cứ đêm là tắt điện thoại, còn mẹ vợ thì ngãng tai. Tôi gọi lại cho vợ mà không được. Phải hơn 1 tiếng sau, khi tôi về tới nhà, tôi mới hay tin vợ tôi đang nằm trong bệnh viện. Bà hàng xóm bảo tôi “Chú đi đâu giờ mới về. Vợ chú ngất xỉu nằm trước cổng tôi gọi cho cô ấy vào viện, bố mẹ cậu cũng đến rồi”.
Tôi lạnh sống lưng, nhưng rồi khi tôi vào tới cổng bệnh viện, thấy mẹ vợ khóc ngất đi. Bà nhìn thấy tôi không nói gì, nước mắt cứ thế rơi. Chị vợ khóc ầm lên “Nhi nó đi rồi em ơi. Nó đi thật rồi”. Tới đó, mẹ vợ lả đi, mọi người cấp tốc đưa bà vào cấp cứu.
Vợ tôi đã đi cô ấy đi khi chưa nhìn thấy mặt chồng. Cô ấy đã đau đớn vì chẳng giữ được con, cô ấy cũng sốc và không qua khỏi cơn đau đớn. Tới giờ tôi vẫn không tin vào sự thật ấy, tôi vật vã suốt một tháng trời. Nhưng càng cố quên tôi lại càng nhớ cô ấy, tôi thấy mình có lỗi với cả đứa con chưa kịp chào đời…
Tôi vật vã, tự hờn trách bản thân. Tôi tự nhủ nếu có thể làm lại, tôi sẽ chẳng bao giờ vô tâm như thế. Giờ tôi phải làm sao đây, tôi phải làm gì để quên đi đau đớn này? Xin hãy giúp tôi!
Theo Thanh Bình (Nguoiduatin.vn)
- Bán biệt thự trăm tỷ để chuyển sang ở nhà thuê, Đàm Vĩnh Hưng nêu lý do đặc biệt (16/12/25 23:16)
- Camera AI ở Hà Nội có thể ghi hình 360 độ, nhận diện vi phạm từ khoảng cách xa tới 700m (16/12/25 22:49)
- SEA Games 33 ngày 16/12: Đoàn thể thao Việt Nam chạm mốc 49 huy chương vàng (16/12/25 22:30)
- Phát hiện công an kiểm tra, nhóm 5 người “bay lắc” trốn lên nóc nhà vệ sinh (16/12/25 22:08)
- Bé gái 3 tuổi tử vong sau bữa trưa tại lớp mẫu giáo (16/12/25 22:04)
- Nga bác đề xuất ngừng bắn dịp Giáng sinh với Ukraine (16/12/25 21:56)
- Đội trưởng eSports Thái Lan bật khóc: “Tôi choáng váng khi phát hiện đồng đội gian lận” (16/12/25 21:27)
- Công bố sai phạm vụ Malaysia nhập tịch 7 cầu thủ (16/12/25 21:17)
- Cổ phiếu Hóa chất Đức Giang bị bán tháo mạnh, lao dốc kịch sàn giữa phiên tăng bùng nổ của thị trường (16/12/25 21:02)
- Truy tìm 5 nghi phạm liên quan vụ mua bán “thiên thạch” rồi cướp 1,5 tỉ đồng (16/12/25 20:55)
