Một bức thư tay trước kỳ thi của nữ sinh lan truyền trên mạng, khiến nhiều cha mẹ lặng người khi nhận ra áp lực lớn nhất của con đến từ nỗi sợ làm mẹ thất vọng.

Những dòng chữ nguệch ngoạc, có chỗ gạch xóa, được viết trong những ngày ôn thi căng thẳng của một nữ sinh đã khiến nhiều phụ huynh không cầm được nước mắt. Bức thư nhanh chóng được chia sẻ trong các hội nhóm cha mẹ, bởi ai cũng thấy thấp thoáng hình ảnh con mình trong đó: mệt mỏi, lo lắng, cố gắng hết sức nhưng vẫn sợ mình chưa đủ tốt.

Bức thư gây chú ý

Cô bé viết thư cho mẹ để xin lỗi. Xin lỗi vì có thể điểm số không cao. Xin lỗi vì chưa làm tốt. Xin lỗi vì khiến mẹ lo. Em sợ thi, nhưng nỗi sợ lớn nhất lại không nằm ở bài kiểm tra, mà ở khả năng làm mẹ buồn. Càng cố gắng, em càng áp lực, càng lo lắng, rồi quay sang trách chính mình là “vô dụng”, là “chưa cố hết sức”.

Nhiều phụ huynh đọc thư đã thốt lên rằng em “hiểu chuyện”, “có trách nhiệm”, “biết nghĩ cho mẹ”. Nhưng chính sự hiểu chuyện ấy lại khiến người lớn chạnh lòng. Một đứa trẻ ở tuổi đi học lẽ ra được phép mệt, được phép lo, thậm chí được phép thất bại, thì lại dành phần lớn tâm trí để gánh lấy cảm xúc của người lớn.

Điều khiến bức thư trở nên ám ảnh là em không oán trách, không nổi loạn, không phản kháng. Em chỉ xin lỗi, hết lần này đến lần khác. Trong từng dòng chữ là nỗi bất an của một đứa trẻ luôn tự hỏi: “Mình đã làm đủ chưa?”. Khi điểm số dần trở thành thước đo giá trị bản thân, chỉ cần một lần kết quả không như mong đợi cũng đủ khiến trẻ cảm thấy mình kém cỏi.

Nhiều cha mẹ vẫn tin rằng áp lực sẽ tạo động lực. Nhưng với trẻ, áp lực ấy đôi khi lại biến thành gánh nặng âm thầm. Một kỳ thi rồi sẽ qua, một bài kiểm tra rồi cũng được trả lại, nhưng cảm giác “mình không đủ tốt” nếu lặp đi lặp lại có thể ở lại rất lâu trong tâm trí trẻ.

Có một câu trong bức thư được nhiều người chia sẻ lại nhất: “Hi vọng mẹ sẽ làm con ổn”. Không phải lời hứa về điểm số, cũng không phải cam kết cố gắng hơn nữa. Chỉ là mong mẹ ở đó, đủ bình tĩnh và đủ yêu thương để con không cảm thấy mình đơn độc khi sợ hãi.

Sau khi bức thư lan truyền, nhiều phụ huynh chia sẻ việc đầu tiên họ làm là đi ôm con. Có người nhận ra mình đã quá lâu chỉ hỏi con được bao nhiêu điểm, mà quên hỏi con có mệt không. Có người giật mình nhớ lại lý do ban đầu sinh con ra chỉ đơn giản là mong con khỏe mạnh và bình an.

Áp lực học tập không phải là điều xấu. Trẻ cần được rèn luyện sự cố gắng, kỷ luật và trách nhiệm. Nhưng áp lực chỉ có ý nghĩa khi trẻ biết rằng, dù kết quả ra sao, cha mẹ vẫn là nơi an toàn để quay về. Khi con mệt, đôi khi điều con cần không phải là lời nhắc “phải cố lên”, mà là một câu rất nhẹ: “Mẹ thấy con đã cố gắng nhiều rồi”.

Bức thư tay ấy không kêu gọi cha mẹ buông bỏ việc học, cũng không phủ nhận giá trị của thành tích. Em chỉ mong mẹ hiểu rằng con đang rất sợ, và con cần mẹ ở bên để không bị nỗi sợ ấy nhấn chìm.

Có lẽ, điều lớn nhất mà bức thư để lại cho người lớn là một câu hỏi rất đáng suy nghĩ: trong hành trình học tập của con, mình đang là điểm tựa… hay vô tình trở thành áp lực?

Không có đứa trẻ nào yếu đuối. Chỉ có những đứa trẻ đã cố gắng quá lâu mà chưa kịp được nghỉ ngơi. Và đôi khi, điều giúp con vượt qua một kỳ thi không phải là thêm giờ học, mà là cảm giác được yêu thương vô điều kiện, ngay cả khi con chưa đạt được kỳ vọng.

Bởi sau cùng, điểm số chỉ theo con một đoạn đường. Còn ký ức về việc được thấu hiểu hay bị bỏ mặc trong những lúc yếu lòng, sẽ đi cùng con rất lâu.

HL (SHTT)