-
"Hoàng tử ếch" Việt Nam và chuyện tình cổ tích tại SEA Games 33: Truyền thông Thái Lan hết lời ca ngợi -
Uống nước chanh thay thuốc, chết vì mù quáng -
Hà Nội: Phẫn nộ vụ bé trai 12 tuổi bị bố của bạn tát, đánh đến choáng váng chỉ vì... chiếc xe đạp -
Hành động lúc nguy cấp của tài xế giúp 9 hành khách thoát chết trong vụ sạt lở đèo Thung Khe 3 người thiệt mạng -
Hà Nội: 249 chủ xe máy có biển số sau nhanh chóng nộp phạt nguội theo Nghị định 168 -
Hành trình của "truyền nhân" Ánh Viên: Từ cậu bé mơ mộng đến "nam thần" giành HCV SEA Games 33 -
Quảng Trị: Va chạm trên quốc lộ 1A khiến một người chết, xe đầu kéo rời hiện trường -
Giải mã "Ngựa Ô" Philippines: Việt Nam đứng trước thách thức ở Bán Kết SEA Games 33 -
Xác định danh tính người lái xe ô tô dừng trên vạch mắt võng, chặn lỗi rẽ phải giữa giờ cao điểm -
Hai học sinh tử vong thương tâm tại hồ bơi dù nước chỉ sâu 0,5m và có giáo viên giám sát
Kinh tế
23/02/2025 00:13Người đàn ông lương hưu 80 triệu nhưng cuối đời trở thành vô gia cư, không có nổi 10 ngàn để mua bánh: Sai lầm cay đắng nhiều người mắc phải

Tôi là Lục Nghị, năm nay 71 tuổi. Đáng lẽ, tôi đã có thể sống một tuổi già an nhàn với lương hưu 23.000 tệ mỗi tháng (~80 triệu đồng). Nhưng giờ đây, tôi chẳng khác gì một kẻ vô gia cư, phải lang thang khắp nơi, sống nhờ những mẩu bánh mì thừa. Tôi đã mất tất cả – nhà cửa, tiền bạc, thậm chí cả tình thân – chỉ vì một sai lầm duy nhất: Tôi đã tin tưởng con cái quá nhiều.
Tay trắng lúc cuối đời
Tôi từng có một cuộc sống đầy đủ. Sau khi nghỉ hưu, tôi vẫn có thu nhập ổn định, căn nhà tôi ở cũng khang trang. Nhưng rồi, một ngày nọ, con trai cả của tôi - Lục Minh, tìm đến tôi với dáng vẻ tiều tụy. "Cha à, công ty của con đang gặp khó khăn. Nếu không có tiền, con sẽ mất tất cả," Lục Minh nói với ánh mắt khẩn khoản.
Nhìn con trai mình như vậy, tôi không đành lòng. Tôi hỏi: "Cha có thể giúp gì cho con?"
Minh nắm lấy tay tôi: "Nếu cha có thể bán căn nhà này, con sẽ có tiền xoay sở. Sau này con làm ăn khá lên, cha muốn gì con cũng có thể lo được."
Tôi đã do dự. Bởi lẽ căn nhà này là nơi tôi đã sống cả cuộc đời, là nơi tôi từng nghĩ sẽ dành những năm tháng cuối đời. Nhưng trước sự năn nỉ của con, tôi gật đầu. Tôi tin rằng mình đang giúp con trai thoát khỏi khó khăn.
Sau nhiều đắn đo, cuối cùng tôi đã bán nhà và đưa toàn bộ số tiền đó cho Lục Minh. Không dừng lại ở đó, vì để con có tiền xoay vốn kinh doanh, tôi đã đưa cả thẻ lương hưu cho con trai mà không suy tính quá nhiều.
Nhưng chỉ sau vài tháng, tôi nhận ra mình đã mắc sai lầm khủng khiếp. Công ty của Lục Minh không những không vực dậy mà còn nợ nần chồng chất. Khi tôi hỏi Minh, nó chỉ lảng tránh.
Một ngày nọ, tôi gặng hỏi thẳng: "Lục Minh à, con đã hứa với cha thế nào? Bây giờ cha không còn nhà, không còn tiền, con tính sao đây?"
Minh thở dài, không nhìn tôi, rồi nói: "Cha, con cũng hết cách rồi. Cha tự lo đi."
Tôi sững người. Tôi không thể tin được. Đứa con trai mà tôi yêu thương nhất lại có thể nói ra những lời đó. Tôi đã mất nhà, mất tiền, và giờ đây, tôi mất luôn cả chỗ dựa duy nhất.
Bị đẩy ra đường
Không lâu sau, không chỉ con trai mà con dâu của tôi cũng lộ bộ mặt thật. Tôi nhớ khi mình còn nhà, còn lương hưu thì các con quan tâm, săn đón. Nhưng giờ tất cả đã mất hết thì tình thân cũng phai nhạt đi.
Một hôm, người con dâu nói với tôi: "Bố à, nhà con giờ khó khăn, không thể lo cho bố mãi được. Bố nên tìm cách khác đi". Tôi nhìn Minh, hy vọng nó sẽ lên tiếng. Nhưng nó chỉ cúi đầu, im lặng.
"Chẳng lẽ các con đuổi cha đi thật sao?" Tôi nghẹn ngào hỏi.
"Cha cũng thấy đó, nhà này chật hẹp, bọn trẻ cần không gian. Cha ở đây cũng bất tiện…" Con dâu tiếp lời mà không chút do dự.
Hôm đó, tôi bước ra khỏi nhà con trai, tay chỉ cầm theo một túi đồ cũ kỹ. Tôi đã không nghĩ rằng có ngày mình lại trở thành kẻ vô gia cư. Không nơi nương tựa, tôi lang thang khắp nơi. Ban ngày tôi ngồi ở công viên, ban đêm tìm gầm cầu hay góc phố để ngủ tạm. Đói thì nhặt bánh mì thừa từ cửa hàng tiện lợi.
Một ngày nọ, tôi gặp một người quen cũ. Khi đó tôi đang đứng loay hoay trước cửa hàng bán bánh bao với giá 3 tệ (~10 ngàn đồng) nhưng không dám mua. Ông ấy sững sờ: "Lục Nghị? Sao ông lại ra nông nỗi này? ", sau đó còn bỏ tiền mua bánh cho tôi. Trước câu hỏi của người bạn cũ, tôi chỉ cười buồn: "Sai lầm lớn nhất của tôi là tin con cái quá mức."
Trong những ngày lang thang ở đầu đường, tôi thầm nghĩ: Nếu tôi giữ căn nhà, không đưa toàn bộ tiền cho con, có lẽ tôi đã không phải chịu cảnh này. Nhưng tiếc là, khi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình để cảnh tỉnh cho những người bạn già khác. Hãy luôn giữ lại cho mình một đường lui. Hãy yêu thương con cái, nhưng đừng để tình thương ấy khiến mình đánh mất tất cả.
Theo Nguyệt (Thanh Niên Việt)
- Công bố kết luận giám định tâm thần nghi phạm sát hại 3 người ở Đồng Nai: Hé lộ tình trạng khi gây án (17:15)
- Hoàn tất kết luận điều tra và đề nghị truy tố bà Nguyễn Thị Như Loan – mẹ Cường Đô La 5 tội danh (17:02)
- Uống nước chanh thay thuốc, chết vì mù quáng (1 giờ trước)
- "Hoàng tử ếch" Việt Nam và chuyện tình cổ tích tại SEA Games 33: Truyền thông Thái Lan hết lời ca ngợi (1 giờ trước)
- Doanh thu 5.000 tỷ, thuế chỉ 10 triệu: "Kẽ hở" nào dẫn tiệm vàng vào vòng tố tụng? (1 giờ trước)
- Hà Nội: Phẫn nộ vụ bé trai 12 tuổi bị bố của bạn tát, đánh đến choáng váng chỉ vì... chiếc xe đạp (1 giờ trước)
- Đây là vua Android tầm trung vừa mở bán, camera tele 50MP rẻ nhất thế giới, iPhone 17 lép vế (1 giờ trước)
- Lý do cựu bí thư tỉnh Vĩnh Phúc cũ đưa ra để xin giảm án, hé lộ bất ngờ về hoàn cảnh gia đình (1 giờ trước)
- Trương Mạn Ngọc ở tuổi 61: Sống chậm, không chồng con (1 giờ trước)
- Hành động lúc nguy cấp của tài xế giúp 9 hành khách thoát chết trong vụ sạt lở đèo Thung Khe 3 người thiệt mạng (1 giờ trước)