-
Trần Hà Linh mặc đồ gợi cảm quảng cáo game, gây tranh cãi mạng xã hội -
Bé gái 12 tuổi bật khóc kể 4 giờ bị bà nội và 2 người đàn ông tra tấn: Hé lộ hoàn cảnh gia đình nhiều biến cố -
Hà Nội tối đa 5 phó chủ tịch UBND, TPHCM có không quá 8 phó chủ tịch -
Danh tính tài xế vụ Mercedes lao vào xe khách ở Quảng Ninh khiến một người tử vong: Camera ghi lại diễn biến thót tim -
Lũ lụt miền Trung: Ít nhất 50 người chết và mất tích; sân bay, đường sắt tê liệt -
Hoa hậu Yến Nhi cầu cứu khẩn cấp: Bố bị lật thuyền khi đưa người dân đi sơ tán, mất liên lạc suốt nhiều giờ -
Thượng tá Bùi Duy Hưng làm Cục phó C04 Bộ Công an -
Bộ Xây dựng ra chỉ đạo khẩn sau vụ chen lấn, xếp hàng từ đêm để "giữ chỗ" mua nhà ở xã hội -
Hoa hậu Thùy Tiên sẽ bị tước vương miện sau khi lĩnh án 2 năm tù vì vụ kẹo Kera? -
Mưa lũ lớn gây ngập lụt diện rộng tại các tỉnh miền Trung: Chuyên gia nói gì?
Kinh tế
23/02/2025 00:13Người đàn ông lương hưu 80 triệu nhưng cuối đời trở thành vô gia cư, không có nổi 10 ngàn để mua bánh: Sai lầm cay đắng nhiều người mắc phải

Tôi là Lục Nghị, năm nay 71 tuổi. Đáng lẽ, tôi đã có thể sống một tuổi già an nhàn với lương hưu 23.000 tệ mỗi tháng (~80 triệu đồng). Nhưng giờ đây, tôi chẳng khác gì một kẻ vô gia cư, phải lang thang khắp nơi, sống nhờ những mẩu bánh mì thừa. Tôi đã mất tất cả – nhà cửa, tiền bạc, thậm chí cả tình thân – chỉ vì một sai lầm duy nhất: Tôi đã tin tưởng con cái quá nhiều.
Tay trắng lúc cuối đời
Tôi từng có một cuộc sống đầy đủ. Sau khi nghỉ hưu, tôi vẫn có thu nhập ổn định, căn nhà tôi ở cũng khang trang. Nhưng rồi, một ngày nọ, con trai cả của tôi - Lục Minh, tìm đến tôi với dáng vẻ tiều tụy. "Cha à, công ty của con đang gặp khó khăn. Nếu không có tiền, con sẽ mất tất cả," Lục Minh nói với ánh mắt khẩn khoản.
Nhìn con trai mình như vậy, tôi không đành lòng. Tôi hỏi: "Cha có thể giúp gì cho con?"
Minh nắm lấy tay tôi: "Nếu cha có thể bán căn nhà này, con sẽ có tiền xoay sở. Sau này con làm ăn khá lên, cha muốn gì con cũng có thể lo được."
Tôi đã do dự. Bởi lẽ căn nhà này là nơi tôi đã sống cả cuộc đời, là nơi tôi từng nghĩ sẽ dành những năm tháng cuối đời. Nhưng trước sự năn nỉ của con, tôi gật đầu. Tôi tin rằng mình đang giúp con trai thoát khỏi khó khăn.
Sau nhiều đắn đo, cuối cùng tôi đã bán nhà và đưa toàn bộ số tiền đó cho Lục Minh. Không dừng lại ở đó, vì để con có tiền xoay vốn kinh doanh, tôi đã đưa cả thẻ lương hưu cho con trai mà không suy tính quá nhiều.
Nhưng chỉ sau vài tháng, tôi nhận ra mình đã mắc sai lầm khủng khiếp. Công ty của Lục Minh không những không vực dậy mà còn nợ nần chồng chất. Khi tôi hỏi Minh, nó chỉ lảng tránh.
Một ngày nọ, tôi gặng hỏi thẳng: "Lục Minh à, con đã hứa với cha thế nào? Bây giờ cha không còn nhà, không còn tiền, con tính sao đây?"
Minh thở dài, không nhìn tôi, rồi nói: "Cha, con cũng hết cách rồi. Cha tự lo đi."
Tôi sững người. Tôi không thể tin được. Đứa con trai mà tôi yêu thương nhất lại có thể nói ra những lời đó. Tôi đã mất nhà, mất tiền, và giờ đây, tôi mất luôn cả chỗ dựa duy nhất.
Bị đẩy ra đường
Không lâu sau, không chỉ con trai mà con dâu của tôi cũng lộ bộ mặt thật. Tôi nhớ khi mình còn nhà, còn lương hưu thì các con quan tâm, săn đón. Nhưng giờ tất cả đã mất hết thì tình thân cũng phai nhạt đi.
Một hôm, người con dâu nói với tôi: "Bố à, nhà con giờ khó khăn, không thể lo cho bố mãi được. Bố nên tìm cách khác đi". Tôi nhìn Minh, hy vọng nó sẽ lên tiếng. Nhưng nó chỉ cúi đầu, im lặng.
"Chẳng lẽ các con đuổi cha đi thật sao?" Tôi nghẹn ngào hỏi.
"Cha cũng thấy đó, nhà này chật hẹp, bọn trẻ cần không gian. Cha ở đây cũng bất tiện…" Con dâu tiếp lời mà không chút do dự.
Hôm đó, tôi bước ra khỏi nhà con trai, tay chỉ cầm theo một túi đồ cũ kỹ. Tôi đã không nghĩ rằng có ngày mình lại trở thành kẻ vô gia cư. Không nơi nương tựa, tôi lang thang khắp nơi. Ban ngày tôi ngồi ở công viên, ban đêm tìm gầm cầu hay góc phố để ngủ tạm. Đói thì nhặt bánh mì thừa từ cửa hàng tiện lợi.
Một ngày nọ, tôi gặp một người quen cũ. Khi đó tôi đang đứng loay hoay trước cửa hàng bán bánh bao với giá 3 tệ (~10 ngàn đồng) nhưng không dám mua. Ông ấy sững sờ: "Lục Nghị? Sao ông lại ra nông nỗi này? ", sau đó còn bỏ tiền mua bánh cho tôi. Trước câu hỏi của người bạn cũ, tôi chỉ cười buồn: "Sai lầm lớn nhất của tôi là tin con cái quá mức."
Trong những ngày lang thang ở đầu đường, tôi thầm nghĩ: Nếu tôi giữ căn nhà, không đưa toàn bộ tiền cho con, có lẽ tôi đã không phải chịu cảnh này. Nhưng tiếc là, khi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình để cảnh tỉnh cho những người bạn già khác. Hãy luôn giữ lại cho mình một đường lui. Hãy yêu thương con cái, nhưng đừng để tình thương ấy khiến mình đánh mất tất cả.
Theo Nguyệt (Thanh Niên Việt)
- Giá vàng hôm nay 21/11/2025 (07:38)
- Trần Hà Linh mặc đồ gợi cảm quảng cáo game, gây tranh cãi mạng xã hội (07:15)
- Bé gái 12 tuổi bật khóc kể 4 giờ bị bà nội và 2 người đàn ông tra tấn: Hé lộ hoàn cảnh gia đình nhiều biến cố (07:10)
- Những ai được ưu tiên mua nhà ở xã hội không cần bốc thăm? (58 phút trước)
- FIFA chỉ rõ hồ sơ giả trong bê bối nhập tịch cầu thủ của Malaysia (1 giờ trước)
- 4 ngày biệt tích giữa lũ lớn ở Đà Nẵng: Người đàn ông bất ngờ trở về trong tình huống khó ai ngờ tới (1 giờ trước)
- Xe khách bị lật lúc rạng sáng khiến 13 người tử vong (1 giờ trước)
- Vụ 3 người tử vong trong phòng trọ ngập mùi xăng: Công bố nguyên nhân ban đầu, phát hiện loạt tang vật tại hiện trường (1 giờ trước)
- Thời gian chấp hành án còn lại của Quang Linh và Thùy Tiên: Điều kiện để được giảm án trước thời hạn? (1 giờ trước)
- Tử vi thứ 6 ngày 21/11/2025 của 12 con giáp: Tuất vượng lộc, Ngọ thất thoát (1 giờ trước)