Có những đồng nghiệp rời đi tưởng chừng như sẽ biến mất khỏi cuộc đời ta. Thế nhưng, đúng vào lúc ta chao đảo nhất, chính họ lại quay về — không phải như một người bạn tri kỷ, mà như minh chứng rằng sự tử tế trong môi trường làm việc vẫn tồn tại.

Tôi gặp Khoa trong một khóa đào tạo kỹ thuật của công ty thiết bị y tế vào năm 2017. Tôi mới vào nghề, loay hoay với từng con ốc. Khoa đã là kỹ sư lâu năm, lạnh lùng nhưng chính xác như chiếc máy anh vận hành. Một lần tôi lắp nhầm dây, máy báo lỗi liên tục. Khoa chỉ nhìn tôi, rồi nói ngay trong không khí căng như dây đàn: “Trong nghề kỹ thuật, sửa máy là sửa bằng cái tâm. Nếu làm cho xong, máy chạy được, nhưng lương tâm thì không.” Ấn tượng đầu tiên về anh là vậy — khô khan nhưng thẳng thắn, luôn đặt trách nhiệm nghề nghiệp lên hàng đầu.

6 cách chiến thắng đồng nghiệp có tính

Chúng tôi hợp tác trong nhiều dự án. Nhưng tuyệt nhiên không có những buổi cà phê tâm sự hay những cuộc trò chuyện về đời tư. Chúng tôi là đồng nghiệp, không hơn, không kém. Một ngày, Khoa thông báo nghỉ việc để sang Đức làm kỹ sư cho một tập đoàn lớn. Anh đi vội vàng, chỉ gửi một email cho cả team với dòng ngắn ngủi: “Cảm ơn mọi người. Hẹn một ngày gặp lại.” Không có chia tay, không có lời hứa hẹn giữ liên lạc.

Tôi cũng mặc định rằng: đồng nghiệp là thế — hết việc là hết liên quan.

Bảy năm sau, tôi được giao dự án lớn nhất sự nghiệp: lắp đặt hệ thống máy hô hấp cho một bệnh viện mới. Đó là cơ hội để chứng minh năng lực với ban lãnh đạo. Nhưng đúng thời điểm nước rút, mẹ tôi bất ngờ nhập viện. Tôi sống giữa hai nơi — bệnh viện nơi làm việc và bệnh viện nơi mẹ điều trị. Áp lực đè nặng đến mức mỗi lần nghe tiếng máy báo lỗi, tim tôi như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

Một tối muộn, khi tôi đang rà soát lại bản báo cáo, email đến. Là của Khoa. Anh viết: “Hệ thống của cậu đang lỗi ở cảm biến nhiệt. Kiểm tra hộp nối dây thứ ba bên trái.” Tôi bật cười thành tiếng. Nghĩ anh quan sát hệ thống từ xa rồi góp ý theo thói quen nghề nghiệp. Email kết thúc bằng câu: “Đừng lo, tôi đang trên đường về.” Tôi lẩm bẩm: “Về? Từ Đức về… để sửa máy à?”

Hai ngày sau, khi tôi đang nằm co quắp dưới gầm máy để kiểm tra hệ thống dây dẫn, cánh cửa phòng kỹ thuật bật mở. Khoa bước vào. Áo khoác còn đọng hơi lạnh, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ trong chuyến bay dài. Không chào hỏi. Không vòng vo. Anh chỉ nói: “Đưa tua vít.” Chúng tôi làm việc như hai cỗ máy được lập trình ăn ý. Ba tiếng sau, hệ thống vận hành trơn tru.

Khi tôi vẫn còn bàng hoàng, Khoa đặt vào tay tôi một phong bì. Bên trong là một vé máy bay khứ hồi, nhưng điều khiến tôi nghẹn lại không phải tấm vé — mà là tên người thụ hưởng: là tên của tôi. Anh nói: “Mẹ cậu khỏe lại, hãy tự thưởng cho mình một chuyến đi. Nghĩ cho bản thân một chút.”

Tôi hỏi trong bối rối: “Anh làm vậy… vì gì chứ?” Khoa đứng tựa vào bàn, bình thản như nói về một phép toán: “Năm xưa tôi bị sốt ngay trước buổi phỏng vấn sang Đức. Nếu cậu không ở lại trực thay tôi cả ca, không đời nào tôi kịp ra sân bay. Vé này chỉ là hoàn lại một phần.”

Tôi đã quên chuyện ấy. Còn anh thì không.

Khoa quay đi, để lại câu cuối cùng: “Đồng nghiệp không phải là người ta trò chuyện mỗi ngày. Đồng nghiệp là người không để cậu thất bại khi cậu đang cố hết sức.”

Tôi đứng nhìn tấm vé trên tay, lòng nhẹ bẫng. Hóa ra trong thế giới công sở đầy tính toán và cạnh tranh, vẫn có những người chọn sống tử tế — không phải vì lợi ích, mà vì họ coi trọng giá trị của sự chuyên nghiệp và lòng biết ơn.

Và đôi khi, thứ nâng đỡ ta không phải là tình bạn, mà là tình đồng nghiệp đúng nghĩa.

HL (SHTT)