-
Nam sinh nghi nhảy cầu sau khi mất 200 triệu vì “đầu tư” online -
Vụ nữ sinh lớp 12 mất tích bí ẩn khi đi siêu thị Big C: Lời khai gây sốc của người đàn ông lạ mặt -
Lái xe khi chưa đủ tuổi, nam thiếu niên ở Gia Lai tử vong thương tâm -
Sạt lở núi dài gần 2 km ở Đà Nẵng, một người bị đất đá vùi lấp -
Bão Kalmaegi tiến vào Biển Đông, có thể đạt cấp 14 – giật cấp 17 -
Vợ thứ 4 kém 26 tuổi của Tôn Bằng mang thai con đầu lòng sau 3 tháng yêu đương -
Căn bệnh khiến doanh nhân trẻ "Thuận Cà Mèn" qua đời ở tuổi 34 -
Vượt qua đầu container, cặp vợ chồng đi xe máy gặp nạn khiến 1 người tử vong: Camera ghi lại khoảnh khắc ám ảnh -
Thông tin chấn động vụ vỡ hồ chứa ở Lâm Đồng: Hồ không phép, không phải thiên tai mà do con người gây ra -
Tài xế dùng vật nhọn tự gây thương tích rồi nhảy xuống sông Sài Gòn
Gia đình
03/11/2025 10:02Khoảng cách ba năm từ một câu nói và cái ôm xóa bỏ mọi tự ái
Tôi năm nay 40 tuổi, làm kỹ sư cơ khí. Vợ tôi là con gái út của gia đình, trên cô có một anh trai — anh Hùng, hơn cô năm tuổi. Từ ngày cưới vợ, tôi luôn xem anh như anh ruột, vì anh là người ít nói nhưng chân thành, ai nhờ gì cũng sẵn lòng giúp.
Ba năm trước, trong ngày giỗ ông ngoại của vợ, mọi chuyện bắt đầu từ một chuyện nhỏ đến mức nếu bây giờ nhắc lại, tôi cũng thấy khó tin.

Hôm đó, họ hàng quây quần. Người làm bếp, người chuẩn bị bàn ghế, ai cũng bận rộn. Tôi phụ bê bàn ghế ngoài sân, còn anh Hùng lo bày biện mâm cỗ. Lúc dọn đồ ra phòng khách, tôi thấy thiếu một chiếc khay lớn, liền lấy tạm khay inox để bày hoa quả. Vừa đặt xong, anh Hùng bước đến, cau mày:
— Cái khay đó để đựng món chính, sao chú dùng để bày trái cây?
Tôi giải thích nhẹ nhàng:
— Em không biết, thấy trống nên em để tạm.
Nhưng anh nói khá gay gắt, ngay trước mặt họ hàng:
— Không biết thì đừng làm. Làm rối hết việc của người khác.
Tôi hơi nóng mặt, nhưng cố nhịn. Nghĩ đơn giản: chuyện bé xíu, rồi sẽ qua.
Nhưng không.
Khi chuẩn bị ăn, tôi bưng một mâm cỗ vào phòng. Tay trơn nên làm rơi đôi đũa xuống đất. Anh Hùng đứng ngay đó, buông một câu như dao cứa:
— Chu đáo thật. Việc gì cũng làm hỏng được.
Mấy người họ hàng quay lại. Cảm giác bị xem thường khiến mặt tôi nóng bừng. Tôi đặt mâm xuống, nói chậm rãi:
— Nếu anh không muốn em làm, em sẽ không đụng vào nữa.
Rồi tôi đi ra sân. Tưởng rằng chỉ cần né nhau vài tiếng là xong, ai ngờ từ hôm đó anh hoàn toàn lạnh nhạt. Trong bữa cơm, tôi đưa chén cho anh, anh vòng qua người khác để lấy. Tết năm đó, nhà tôi có mời, anh chỉ nhắn bốn chữ: “Tôi không rảnh đâu.”
Không chỉ một lần. Hai tháng sau, tại tiệc đầy tháng cháu họ, tôi định cầm giúp anh một thùng quà. Anh nói khô khốc:
— Không cần. Chú làm lại mệt.
Lòng tôi chùng xuống. Từ đó, tôi tự rút khỏi mọi sinh hoạt bên nhà vợ. Tết, tôi đưa vợ con về, còn mình thì viện cớ trực cơ quan. Mẹ vợ gọi, tôi chỉ nói “con đang bận”.
Ba năm trôi qua, giận dữ nguội đi, nhường chỗ cho khoảng cách rồi thành sự ngại ngùng. Thỉnh thoảng nhìn vợ xách đồ về quê một mình, tôi thương. Cô ấy đứng giữa hai người đàn ông cố chấp, không biết phải làm sao.
Một tối, khi tôi ngồi làm việc, vợ khẽ nói:
— Em không cần anh phải thắng ai. Em chỉ cần chồng em và anh trai em đều là người nhà.
Lời nói ấy như gõ vào ngực.
Tôi chợt nhận ra: suốt ba năm qua, tôi cố bảo vệ cái tôi của mình. Nhưng còn vợ tôi thì sao? Cô ấy lặng lẽ chịu đủ loại tổn thương mà không nói một lời.
Đêm đó, tôi trằn trọc rất lâu. Tôi biết mình đã để tự ái quyết định hành động. Và tôi cũng biết, nếu không chủ động bước ra trước, mối quan hệ này sẽ mãi đóng băng.
Tôi bấm số của anh Hùng.
Giọng tôi run nhưng thật lòng:
— Anh à… em xin lỗi. Hôm đó em cư xử thiếu suy nghĩ. Em biết anh chỉ muốn mọi thứ chỉn chu. Nếu được, mình nói chuyện lại như trước nhé.
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu. Tôi tưởng mình thất bại.
Sáng hôm sau, điện thoại báo tin nhắn:
“Anh cũng có lỗi. Chủ nhật về ăn cơm.”
Tôi bật cười. Không hiểu sao mắt lại cay.
Cuối tuần, tôi đi cùng vợ về quê. Anh Hùng đang quét sân. Thấy tôi bước vào, tôi định đưa tay ra bắt, chưa kịp thì anh nắm vai tôi, vỗ mạnh:
— Lần này vào bếp phụ anh. Nhưng… để anh sắp khay nhé.
Cả hai cùng bật cười.
Không ai nhắc lại chuyện cũ. Cái ôm siết vai đó đã nói thay mọi lời.
Tôi nhận ra, đôi khi để giữ một mối quan hệ, người ta không cần hơn-thua. Chỉ cần một chút dịu lại, một chút chân thành và một lời xin lỗi đúng lúc.
Vì suy cho cùng, gia đình là nơi để quay về, không phải để phân định đúng – sai.
- Nam sinh nghi nhảy cầu sau khi mất 200 triệu vì “đầu tư” online (44 phút trước)
- Chấn động giới công nghệ: Tỷ phú bị nhân viên cũ bắt cóc và sát hại vì "bị sỉ nhục" – Sự thật rùng rợn tại biệt thự 142 tỷ đồng (51 phút trước)
- Vụ nữ sinh lớp 12 mất tích bí ẩn khi đi siêu thị Big C: Lời khai gây sốc của người đàn ông lạ mặt (56 phút trước)
- Lái xe khi chưa đủ tuổi, nam thiếu niên ở Gia Lai tử vong thương tâm (1 giờ trước)
- Tân HLV Thái Lan bất ngờ gọi lại 3 công thần cho loạt trận FIFA Day’s (1 giờ trước)
- Sạt lở núi dài gần 2 km ở Đà Nẵng, một người bị đất đá vùi lấp (1 giờ trước)
- Bộ trưởng Chiến tranh Mỹ đến DMZ, thảo luận điều chỉnh vai trò 28.500 binh sĩ Mỹ (1 giờ trước)
- Đây là chiếc Galaxy S cao cấp, màn hình lớn, pin khủng, giá rẻ nhất Việt Nam 2025, AI vượt trội hơn iPhone 17 (1 giờ trước)
- BTV Quang Việt chia tay VTV (1 giờ trước)
- Bão Kalmaegi tiến vào Biển Đông, có thể đạt cấp 14 – giật cấp 17 (1 giờ trước)