-
Hà Nội hoàn thiện lộ trình thay thế xe máy xăng bằng xe máy điện: Nhiều chính sách hỗ trợ mới chuẩn bị công bố -
Tàu cá chìm ngoài khơi Hà Tĩnh, 8 ngư dân gặp nạn -
Vụ nam sinh lớp 12 tử vong vì ẩu đả trong quán bida: Bắt nghi phạm 18 tuổi, vì sao nạn nhân gãy cổ? -
Chồng đuổi về nhà mẹ đẻ chỉ vì mẹ anh nổi giận, bảo "đợi mẹ nguôi giận rồi về", tôi lặng lẽ bán luôn căn chung cư -
Phụ nữ kết hôn chỉ mong chồng phản bội -
Công an thông tin chính thức vụ bé sơ sinh bị vùi trong đất cát, sức khỏe bé hiện ra sao? -
Thực hư tin gia đình nạn nhân bị "tổng tài" ra hiệu đánh ở quán cà phê thuộc top giàu có ở Hà Nội -
Chỉ một ngày trước khi bị bắt, "tổng tài" Nguyễn Văn Thiên còn làm điều "không ai chịu nổi" -
U22 Việt Nam "đại chiến" U22 Malaysia: Cơ hội để HLV Kim Sang Sik thử nghiệm "công thức đột phá" trước thềm bán kết -
Chồng cũ nữ ca sĩ Việt gây sốc khi sống chung với tình mới, thừa nhận vội vã chia tay để bạn gái có danh phận
Gia đình
10/12/2025 08:52Chồng đuổi về nhà mẹ đẻ chỉ vì mẹ anh nổi giận, bảo "đợi mẹ nguôi giận rồi về", tôi lặng lẽ bán luôn căn chung cư
1. Câu nói như giọt nước tràn ly
Tôi là Mai , 31 tuổi, nhân viên kế toán. Tôi và chồng – Hưng – cưới nhau được 4 năm. Bốn năm ấy, nếu ai hỏi tôi hạnh phúc không, tôi chỉ cười trừ. Bởi hạnh phúc trong hôn nhân này giống như cái bóng: có lúc thấy đó, rồi mất đó; còn bóng tối thì cứ lẩn quẩn mãi.
Tối hôm đó, tôi và mẹ chồng cãi nhau. À, thật ra tôi không cãi – tôi chỉ đứng im nghe bà chỉ trích.
Tất cả bắt đầu từ chuyện vô lý: Tôi lỡ mua con cá hồi giá hơi cao. Mẹ chồng bảo: – Cô định bòn rút tiền nhà tôi à?
Hưng ngồi cạnh, cúi đầu ăn cơm như không nghe thấy.
Tôi nuốt cục nghẹn vào lòng, nói: – Con mua vì hôm nay có khuyến mãi…
– Khuyến mãi cái gì! – bà đập đũa. – Nhà này không đến lượt cô hoang phí!
Tôi nhìn sang Hưng, mong anh nói một câu, dù chỉ là: “Mẹ bớt giận đi” hay “Mai không có ý gì đâu”.
Nhưng không.
Anh chỉ thở dài, rồi nói câu quen thuộc: – Thôi, mẹ nói đúng đấy, lần sau em để anh mua.
Lần thứ bao nhiêu rồi? Tôi không nhớ nữa.
Đêm đó, khi tôi vừa dọn dẹp xong thì Hưng bước vào phòng, nói đúng một câu:
– Mai, em về nhà mẹ đẻ ở vài hôm đi. Chờ mẹ anh nguôi giận rồi hãy về.
Tôi đứng im. Trong lòng yên ắng đến đáng sợ.
– Anh bảo em… bị đuổi đi? – tôi hỏi lại.
– Anh không có ý đó, chỉ là… tạm rời ra cho mẹ bớt căng thẳng.
Tôi nhìn anh, nụ cười mỏng như dao:
– Em hiểu rồi.
Người ta nói phụ nữ khi mỉm cười trong đau lòng là lúc nguy hiểm nhất. Tối đó, tôi xếp đúng một va li . Không phải vì tôi thiếu đồ, mà vì tôi đã chuẩn bị rời đi từ lâu .
Hưng không hề biết.

2. Căn chung cư – nơi từng là giấc mơ nhỏ
Căn chung cư 68m² ở quận Bình Tân từng là ước mơ của tôi và Hưng. Năm cưới, chúng tôi chật vật vay ngân hàng, tiết kiệm từng đồng để đủ tiền mua. Hôm nhận nhà, Hưng đã ôm tôi quay một vòng rồi nói:
– Từ nay đây là tổ ấm của mình.
Ngày ấy đẹp như nắng đầu mùa.
Sau đó, mẹ chồng lên ở cùng vì “không yên tâm con trai tự sống”. Bà dần can thiệp vào mọi thứ: tôi nấu gì, tôi mặc gì, tôi gửi tiền cho ai, thậm chí tôi thở cũng phải nhẹ hơn.
Nhưng điều khiến tôi đau nhất không phải là mẹ chồng – mà là sự im lặng của Hưng .
Mỗi lần có chuyện, anh đều đứng sau lưng mẹ. Từng câu từng chữ như nhát dao cắt vào sự tôn trọng cuối cùng tôi giữ cho anh.
Hôm bị đuổi đi, tôi không khóc. Tôi chỉ ngồi xuống ghế sofa, nhìn căn nhà lần cuối – nơi tôi từng cố gắng xây dựng hạnh phúc, nhưng càng xây lại càng nứt.
Rồi tôi gọi cho môi giới.
– Chị muốn bán căn hộ này.
– Chị cần bán nhanh không? – họ hỏi.
– Càng nhanh càng tốt.
Tôi có quyền. Căn chung cư đứng tên tôi , phần anh góp chỉ 30%, phần còn lại là tiền tôi dành dụm nhiều năm và khoản vay tôi trả hàng tháng.
Hưng chưa bao giờ biết điều đó, vì tôi là người giữ giấy tờ.
Tôi bán căn hộ không phải để trả thù. Tôi bán… để giải thoát chính mình.
3. Tin nhắn 13 chữ
Ba ngày sau, khi giấy tờ hoàn tất, tôi chỉ gửi cho Hưng đúng một dòng:
“Không cần đợi nữa. Cả đời này đừng mong tôi quay lại.”
Tôi tắt điện thoại. Tự do chưa bao giờ yên bình đến thế.
4. Sự sụp đổ của một người đàn ông quen dựa dẫm
Khi Hưng tìm được tôi – lúc anh chạy về nhà mẹ đẻ của tôi – thì hợp đồng đã ký, tiền đã chuyển vào tài khoản, căn hộ đã mang tên chủ mới.
Anh đứng trước cổng, thở hổn hển như vừa chạy từ một nơi rất xa không chỉ về mặt địa lý, mà cả về nhận thức.
– Mai… em… em làm gì vậy? – anh nhìn tôi, đôi mắt căng đầy sợ hãi.
– Em làm điều anh nên thấy trước từ lâu. – tôi đáp.
– Nhưng… sao em phải bán nhà? Nhà của tụi mình mà!
Tôi cong môi:
– “Tụi mình” ư? Từ khi nào anh coi đây là nhà chung? Khi mẹ anh quyết định từng bữa ăn trong nhà? Khi anh đuổi em đi chỉ để mẹ anh bớt giận?
Hưng im lặng. Tôi nhìn rõ sự hoảng loạn trong mắt anh, như người lần đầu nhận ra mình vừa đánh mất thứ không thể mua lại.
– Mai… nếu mẹ anh làm quá, anh xin lỗi. Em đừng bỏ anh. – Anh xin lỗi ai? – tôi hỏi. – Mẹ anh hay em?
Anh khựng lại.
Tôi nói rất chậm:
– Em rời đi… vì hiểu rằng trong nhà đó, em không có vị trí. Căn nhà ấy cũng không còn là nhà của em. Em bán nó để mua lại tự do.
– Nhưng sao em làm vậy mà không nói với anh một câu? – Vì khi em nói… anh chưa bao giờ nghe.
Hưng bấu lấy vai tôi:
– Mai, anh hứa sẽ thay đổi! Anh sẽ qua ở riêng, anh sẽ nói mẹ!
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh xuống:
– Em tin anh… nhưng tiếc là em rút niềm tin hơi muộn.
5. Twist – Điều Hưng chưa bao giờ biết
Tôi quay vào nhà, mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy tờ. Đưa cho anh.
– Đây là hồ sơ khám của em ba tháng trước.
Hưng mở ra. Mắt anh dần mở to.
Tờ giấy ghi: “Dấu hiệu suy nhược, rối loạn lo âu, stress cấp độ nặng.”
– Em… bệnh? – anh lắp bắp.
– Không nặng lắm. Chỉ là em đã chịu đựng quá lâu. Mỗi lần mẹ anh nói một câu xúc phạm, mỗi lần anh đứng nhìn… một phần bên trong em bị rạn ra. Bác sĩ nói nếu em không tách khỏi môi trường gây stress, em sẽ khó hồi phục.
– Sao… sao em không nói với anh?
Tôi bật cười, nhẹ như gió nhưng buồn như mưa:
– Anh nghĩ nếu nói, anh sẽ tin sao?
Hưng ngồi sụp xuống ghế đá trước cổng. Tôi chưa bao giờ thấy anh yếu đuối đến vậy.
Tôi nói tiếp, giọng không cay nghiệt, chỉ là sự thật:
– Khi anh đuổi em đi hôm đó… em nhận ra sức khỏe mình đang tụt dốc. Đi tiếp trong cuộc hôn nhân này nghĩa là tự làm mình đau thêm. Nên em chọn bước ra. Không vì tức giận. Mà vì tự cứu mình.
Hưng bưng mặt. Vai anh run lên. – Mai… anh xin lỗi… Anh không biết mọi thứ tệ đến vậy…
– Đúng. Anh không biết. Và cũng chưa từng cố để biết.
6. Lời cuối cùng
Tôi nhìn người đàn ông từng là thanh xuân của mình. Bốn năm không quá dài, nhưng đủ để khắc sâu những nỗi mệt mỏi. Tôi không hận anh. Tôi chỉ… hết kiên nhẫn.
– Mai… – anh nghẹn giọng – em muốn anh làm gì để em quay lại?
Tôi lắc đầu.
– Không còn gì để làm nữa. Em cảm ơn anh vì những ký ức đẹp đã từng có. Nhưng chúng ta không còn thuộc về nhau.
– Còn mẹ anh… anh sẽ nói với bà! – Anh nói rồi mẹ anh có thay đổi không? Hay anh sẽ lại bảo em “nhịn cho vui nhà”?
Hưng cứng người.
Tôi mỉm cười – nụ cười thanh thản nhất từ khi cưới:
– Em mong anh hạnh phúc. Nhưng không phải cùng em.
Rồi tôi quay vào nhà.
Lần đầu tiên sau bốn năm, lưng tôi thẳng, bước chân tôi nhẹ, và tim tôi bình an.
Phía sau, Hưng gọi tên tôi trong nước mắt. Nhưng tiếng gọi đến quá muộn. Tôi không còn ở vị trí mà anh có thể tìm thấy nữa.
Hôm đó, tôi thức dậy trong căn phòng cũ nhà mẹ đẻ, mở cửa sổ đón gió mới.
Tự do có mùi của một buổi sáng không còn nước mắt.
- Hà Nội hoàn thiện lộ trình thay thế xe máy xăng bằng xe máy điện: Nhiều chính sách hỗ trợ mới chuẩn bị công bố (09:51)
- Campuchia bất ngờ rút toàn bộ vận động viên khỏi SEA Games 33 ngay sau lễ khai mạc? (09:50)
- Doanh thu hàng ngàn tỷ, chỉ nộp thuế 10 triệu đồng/tháng: Tiệm vàng Kim Chung có tiềm lực ra sao? (09:47)
- Nữ diễn viên bị bắt ở Bali, đối mặt mức án 15 năm tù vì nghi vấn sản xuất nội dung khiêu dâm (09:45)
- Liverpool vượt Inter nhờ quả phạt đền gây tranh cãi, VAR tạm “giải áp” cho Arne Slot (09:35)
- Cảnh báo sốc: Vàng và cổ phiếu Mỹ đồng loạt lọt "vùng nguy hiểm" bong bóng (09:33)
- Jun Vũ chính thức lên tiếng trước tin đồn ngoại tình giữa tin rạn nứt tình cảm (09:22)
- Bóc trần lầm tưởng: Ăn Eat Clean giảm cân có cần loại bỏ hoàn toàn cơm? (09:18)
- Miễn thuế hộ kinh doanh doanh thu dưới 500 triệu đồng/năm (09:12)
- Tàu cá chìm ngoài khơi Hà Tĩnh, 8 ngư dân gặp nạn (09:11)