-
Đợt không khí lạnh mới tràn về, miền Bắc có nơi trời rét dưới 16 độ C -
2 năm nay, chị dâu cũ thường xuyên xuất hiện trước mặt anh trai tôi khiến anh phải tự nhủ: “May mà ly hôn sớm, không thì giờ khổ cả đời” -
Điểm chung của Tăng Thanh Hà và Hoa hậu Đỗ Hà -
Danh tính người phụ nữ đứng trên cầu lúc 1 giờ sáng -
Đang làm thủ tục đi Thụy Sĩ, nữ hành khách “chết đứng” vì lệnh tạm hoãn xuất cảnh -
Quách Ngọc Ngoan nợ 20 tỷ -
Gió mạnh cuốn người phụ nữ rơi xuống vực ở Đà Nẵng -
Cuộc sống hiện tại của người đẹp sở hữu biệt thự 50 tỷ, rộng 800m2 ở quận 9 sau biến cố vướng vòng lao lý -
Cô gái 23 tuổi phát hiện ung thư từ một dấu hiệu về đêm -
7 triệu người Việt mắc đái tháo đường, hàng triệu người trẻ có nguy cơ mù lòa
Gia đình
15/08/2025 11:30Con trai dậy thì đêm nào cũng thức rất khuya, mẹ lén nhìn qua khe cửa thì rụng rời tay chân
Gửi những người làm cha làm mẹ,
Tôi viết những dòng này khi trời đã về khuya, cũng vào cái giờ mà cu Minh nhà tôi vẫn sáng đèn học. Có lẽ ở nhiều gia đình, hình ảnh một cậu con trai tuổi dậy thì chăm chỉ là một niềm tự hào. Nhưng với tôi, ánh đèn hắt ra từ phòng con mỗi đêm lại là một nỗi lo không tên, một sự bất an cứ lớn dần, để rồi vỡ òa trong một đêm mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Minh năm nay 16 tuổi, cái tuổi "dở dở ương ương" mà người ta hay nói. Thằng bé không còn là cậu nhóc líu lo chạy theo chân mẹ ngày nào. Nó cao lớn, trầm tính, và cánh cửa phòng nó lúc nào cũng khép chặt. Tôi biết, đó là quy luật tự nhiên, là khi con cần không gian riêng. Nhưng cái không gian riêng ấy thăm thẳm quá, nó tạo ra một bức tường vô hình giữa hai mẹ con. Tôi nhớ những bữa cơm chỉ có tiếng bát đũa, những câu hỏi của tôi chỉ nhận lại cái gật đầu, lắc đầu hoặc những câu trả lời ngắn ngủn.
Và rồi, con bắt đầu thức khuya. Ban đầu là 12 giờ, rồi 1 giờ, có hôm tôi giật mình tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng vẫn thấy phòng con sáng đèn. Lòng người làm mẹ như lửa đốt. Những suy nghĩ tồi tệ nhất cứ bủa vây lấy tôi. Con chơi game? Con xem những thứ không lành mạnh? Hay con giao du với bạn bè xấu trên mạng? Tôi đã gặng hỏi, nhưng Minh chỉ đáp gọn lỏn: "Con học bài". Câu trả lời đó không làm tôi yên lòng, trái lại, nó càng khiến tôi nghi ngờ.

Đỉnh điểm là đêm qua. Gần 1 giờ sáng, tôi không tài nào ngủ được. Nỗi lo lắng thôi thúc tôi phải làm một việc mà tôi biết là sai: rình xem con đang làm gì. Tôi nín thở, đi chân trần trên sàn gỗ lạnh, nhẹ nhàng đến mức không gây ra một tiếng động. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi ghé mắt vào khe cửa hẹp, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bất cứ điều gì.
Nhưng những gì tôi thấy bên trong đã khiến tôi sững sờ, khiến chân tay tôi rụng rời, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
Không có game, không có những trang web đen tối. Trên màn hình máy tính của con là một bài giảng online về Hóa học phức tạp. Bàn học của con chất chồng sách vở, đề cương, những tập đề thi thử dày cộp. Con trai tôi, thằng bé gầy rộc đi, hai quầng thâm hiện rõ dưới mắt, đang mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Nó ngồi đó, lặng lẽ, cô độc dưới ánh đèn học vàng vọt.
Và rồi, điều khiến trái tim tôi tan nát diễn ra. Minh vươn vai, mệt mỏi dụi mắt, rồi nó mở ngăn kéo bàn. Nó không lấy ra đồ ăn vặt hay một thứ gì giải trí. Nó lấy ra một tấm ảnh cũ, tấm ảnh chụp cả gia đình trong chuyến đi biển 5 năm trước. Trong ảnh, nó là một cậu bé lớp 6, gầy nhẳng, đen nhẻm, đang cười toe toét khoác vai bố. Con tôi cứ nhìn chằm chằm vào nụ cười của chính mình trong quá khứ, rồi khẽ thở dài một tiếng não nề.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra tất cả. Con không hư hỏng. Con chỉ đang quá sức. Áp lực từ trường lớp, từ kỳ vọng của gia đình, từ cuộc đua thành tích ngoài xã hội đã đè nặng lên đôi vai gầy của con. Con thức khuya không phải để chơi, mà là để gồng mình chiến đấu với núi kiến thức khổng lồ. Con đóng cửa phòng không phải vì ghét bỏ mẹ, mà vì con không muốn ai thấy dáng vẻ mệt mỏi, áp lực và có lẽ là cả sự cô đơn của mình. Tiếng thở dài kia không chỉ là mệt mỏi, đó là sự tiếc nuối những ngày tháng vô tư đã qua, là sự hoang mang trước tương lai mờ mịt.
Tôi lảo đảo quay về phòng, nước mắt cứ thế tuôn ra. Tôi đã sai rồi. Tôi đã lo lắng cho tương lai của con, ép con phải vào trường chuyên lớp chọn, mà quên mất rằng con cũng cần được nghỉ ngơi, cần được là một đứa trẻ. Tôi đã thấy con lớn lên về thể xác, mà quên mất tâm hồn con cũng cần được vỗ về. Bức tường giữa chúng tôi không phải do một mình con xây nên, mà chính tôi cũng đã góp một phần.
Sáng nay, tôi không còn giục giã con như mọi khi. Tôi chỉ lặng lẽ nấu một bữa sáng mà con thích nhất. Khi Minh bước ra, ngạc nhiên nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười và nói: "Ăn đi con, tối qua con vất vả rồi. Hôm nay mình không cần phải vội". Con tôi đã khựng lại một giây, rồi nó khẽ "dạ" một tiếng. Chỉ một tiếng thôi, nhưng tôi biết, bức tường giữa chúng tôi đã bắt đầu có một vết nứt.
* Tâm sự của độc giả
- FIFA ra quyết định, tặng "món quà lớn" cho bóng đá Việt Nam (26/10/25 23:00)
- Công an vào cuộc vụ người đàn ông bị đánh trên tàu Metro số 1 (26/10/25 22:40)
- Sắp xét xử gã đàn ông đốt quán cà phê ở Hà Nội làm 11 người tử vong (26/10/25 22:30)
- Tại sao nên giữ một đồng xu trong tủ lạnh khi đi xa? (26/10/25 22:14)
- Truy nã đặc biệt Chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng Công ty Cây xanh Công Minh (26/10/25 22:00)
- 3 dấu hiệu khi ngủ cảnh báo bệnh thận (26/10/25 21:45)
- Trung Quốc bóc trần tội ác của “tứ đại gia tộc” lừa đảo ở Myanmar (26/10/25 21:30)
- Đàm Vĩnh Hưng vội vàng sửa và xoá bình luận sau khi Cục trưởng Xuân Bắc nhắc nhở (26/10/25 21:13)
- Vì sao Công an TP HCM bắt hàng loạt TikToker thời gian qua? (26/10/25 21:00)
- Va chạm xe máy kinh hoàng ở TPHCM, nạn nhân bị hất lên cao rồi rơi xuống tử vong (26/10/25 20:48)