Tôi và chồng ly hôn sau 5 năm chung sống.

Không con cái. Không tài sản đứng tên tôi. Không một lời níu kéo.

Mẹ chồng lạnh lùng bảo: — Thôi thì ai không hợp thì giải thoát cho nhau. 

/

Chị chồng khoanh tay, thở dài: — Sống sao để người ta không tiếc, chứ đừng trách ai.

Tôi cúi đầu, không thanh minh. Chẳng xin lấy gì ngoài bộ quần áo trên người, lặng lẽ xách túi bước ra khỏi cổng, tự nhủ: từ nay về sau, một tấc đất nơi đây cũng không liên quan gì đến mình nữa.

Lúc đó, bố chồng — người đàn ông ít nói nhất nhà, quanh năm lặng lẽ uống trà, đọc báo, chẳng bao giờ lên tiếng khi mọi người mắng nhiếc tôi — đột ngột gọi lại:

— À này… tiện tay cầm giúp bố túi rác ra đầu ngõ.

Tôi khựng lại. Ông đưa ra một túi nilon đen. Nhẹ bẫng.

Tôi đón lấy, khẽ gật đầu, quay đi không nói gì thêm.

Đến đầu ngõ, chẳng hiểu sao ngực cứ nghèn nghẹn. Bàn tay tôi tự động mở túi ra xem.

Tôi chết lặng.

Không phải rác.

Mà là:

Một cuốn sổ tiết kiệm mang tên tôi, mở từ ba năm trước. Số dư: 280 triệu.

Một xấp ảnh cũ: tôi và ông cùng trong phòng bệnh, ngày ông bị tai biến nhẹ.

Và một mảnh giấy nhỏ, dòng chữ nắn nót, run run:

“Bố biết con không sai. Nếu sau này khổ quá, quay lại tìm bố. Đừng để ai dạy con rằng sống tử tế là thiệt thòi.”

Tay tôi run bần bật. Nước mắt rơi không ngừng.

Người duy nhất chưa từng bênh vực tôi một lời… lại là người âm thầm thương tôi nhất.

Tôi quay đầu nhìn lại cánh cổng vừa khép, nghe như văng vẳng đâu đây giọng ông đêm trước, khi cả nhà im lặng, còn tôi chỉ biết cúi gằm:

“Có người ra đi không phải vì họ sai… mà vì họ quá đúng. Mà sống đúng giữa một đám người sai… thì chẳng còn chỗ đứng.”

Theo PV (SHTT)