-
Bí mật trong chiếc taxi chở ba người đàn ông đi "tìm của lạ" lúc rạng sáng -
Áp thấp nhiệt đới tiến sát Biển Đông, khả năng mạnh lên thành bão số 16 -
5 mỹ nam cổ trang đẹp nhất Việt Nam gây bão mạng: ISAAC chỉ xếp hạng 2, hạng 1 "chiếm hết sự hoàn hảo"! -
Mỹ Linh "vô tình" khiến Diva Hồng Nhung nổi giận, đùng đùng bỏ về vì ca khúc này! -
Chờ con ngủ rồi xem điện thoại tới khuya, người mẹ 27 tuổi bỏ mạng giữa đêm: Bỏ ngay thói quen tự hại mình -
2 loại hải sản xếp đầu danh sách nhiễm vi nhựa nhưng người Việt vẫn vô tư ăn hằng ngày -
Thiên tai "cuốn bay" 100.000 tỷ đồng -
Ba ôtô bị thiêu rụi sau vụ tai nạn liên hoàn trên cao tốc Vân Phong – Nha Trang -
4 con giáp may mắn tuần này 8 - 14/12, tình – tiền đều nở rộ -
Nữ du khách bị quấy rối khi trekking Tà Xùa "tung đòn" pháp lý, liệu có được bồi thường?
Gia đình
16/11/2025 16:36Trở về chăm sóc mẹ kế ốm nặng, tôi càng ở lâu càng thấy những điều bất ổn đến gai người
Ngôi nhà này chưa bao giờ thực sự thuộc về tôi, đặc biệt kể từ khi bố kết hôn với mẹ kế - người phụ nữ luôn mang gương mặt cau có, như cả thế giới nợ bà điều gì. Nhiều lần tôi bỏ đi vì không chịu nổi tính khí thất thường của bà, nhưng cứ khi bố gặp chuyện, tôi lại trở về, như mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Bố ngồi bên giường bệnh với đôi vai gầy yếu, trong khi mẹ kế nằm đó, gầy rộc, thở khó nhọc. Khuôn mặt nghiêm nghị ngày nào của bà giờ đây dường như biến mất, nhưng tôi biết, chỉ cần bà khỏe lại chút ít, mọi thứ sẽ trở về đúng không khí căng thẳng mà tôi từng chịu đựng suốt nhiều năm.
“Con phải ở đây chăm bà. Nhà chẳng còn ai khác cả”, bố nhắc tôi, giọng nặng trĩu. Tôi nghe mà thấy đầu óc nặng nề. Tôi vẫn còn ghét bà – những lời chì chiết, những lần bà đặt điều với họ hàng, những bữa cơm căng thẳng khi tôi xuất hiện – vẫn còn nguyên trong tâm trí. Giờ đây, phải tự tay đút cháo, lau người, trở thành chỗ dựa cho một người mà tuổi trẻ tôi chỉ mong tránh xa, khiến tôi thấy ngột ngạt.
Tôi đề nghị thuê người chăm sóc thay mình. Tôi có tiền, đủ sức trả cho một người chuyên nghiệp, vừa sạch sẽ vừa giảm gánh nặng tâm lý. Nhưng ánh mắt bố nhìn tôi cứng như thép: “Không được. Con phải tự tay chăm. Đó mới là hiếu thảo”. Tôi muốn phản kháng nhưng nhìn gương mặt hốc hác vì mất ngủ của bố, tôi đành im lặng. Ông già đi nhiều, sợ mẹ kế ra đi mà hai bố con lại mang tiếng bạc bẽo trong mắt hàng xóm, họ hàng. Ông giữ sĩ diện, còn tôi là người gánh theo.
Những ngày đầu, tôi chỉ đứng ngoài cửa đưa thuốc rồi đi thẳng xuống bếp. Mẹ kế gọi “Hoàng” với giọng yếu nhưng vẫn mang âm sắc xoi mói cũ khiến tôi rùng mình. Tôi cố phớt lờ, tự nhủ chỉ cần thuê người xong là rời đi. Nhưng bố không cho phép; chỉ cần nghe tiếng người lạ, ông lập tức hỏi dồn: “Ai đấy? Con lại tính gọi người hả?”.

Tối đến, tôi lúng túng giữa hai thế lực: mẹ kế nằm một chỗ nhưng vẫn chỉ huy mọi việc, từ kê gối, bật đèn, nước uống, đến vị trí vật dụng; bố thì yếu ớt, ho sù sụ, vẫn cố gượng dậy để quan sát tôi chăm sóc bà. Tôi chăm chỉ, nhưng trong lòng chẳng mấy để tâm, chỉ làm cho xong.
Có đêm, tôi ngồi ngoài hiên, nhìn căn nhà tối mờ, tự hỏi tại sao đời mình luôn xoay quanh chữ “bổn phận”. Tôi đã trưởng thành, có công việc, cuộc sống riêng, nhưng vẫn phải trở về giữa lúc không muốn. Thời gian không làm lành vết thương gia đình, mà chỉ khiến chúng âm ỉ tồn tại.
Sáng nay, bố nhắc tôi nấu cháo cho bà. Tôi làm, lòng bực bội. Bà ăn được nửa rồi quay đi, nói no rồi. Tôi im lặng, dọn bát, sợ nếu đứng thêm một phút nữa sẽ nói ra những lời hối hận sau này. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại: tôi chăm vì ép buộc, bà nhận vì miễn cưỡng, bố cố níu kéo hình ảnh “gia đình hòa thuận” vốn chưa từng tồn tại.
Giữa những ràng buộc về tình thân, trách nhiệm và phẫn uất chưa giải tỏa, tôi thấy mình mắc kẹt ngay nơi gọi là nhà. Càng ở lâu, càng muốn chạy trốn. Nhưng bố yếu, mẹ kế nằm đó, ai sẽ chăm cả hai nếu tôi bỏ đi?
Tôi chợt nhận ra, có những vết xước trong gia đình không bao giờ biến mất, chỉ là chúng ta học cách chạm vào chúng nhẹ nhàng hơn. Quay về không hẳn vì hết giận, mà vì vẫn còn thương những ràng buộc khiến ta đau. Chăm sóc người từng làm mình tổn thương là bài học khó nhằn, buộc ta nhìn lại chính mình và những gì tưởng đã bỏ quên. Chỉ khi thấu hiểu rằng không ai hoàn hảo, ta mới bớt nặng lòng và tiếp tục bước tiếp trên con đường riêng.
- TP.HCM: Người đàn ông bị đâm tử vong vì... xin đá lạnh uống nước (06/12/25 23:32)
- Nóng! Công an bắt nhanh đối tượng trộm cắp tài sản của Hoa hậu Mexico: Là 1 diễn viên (06/12/25 21:55)
- Búp bê tình dục mang dáng dấp trẻ em được rao bán công khai trên các sàn thương mại điện tử (06/12/25 21:45)
- Độc lạ: Vợ chồng Trung Quốc bối rối vì sinh con gái "tóc vàng, mắt xanh", "soi" lại từ đời cụ cố mới vỡ lẽ (06/12/25 21:31)
- Cú sốc lớn nhất SEA Games 33: U22 Timor Leste gây "địa chấn" ở bảng A khi thắng ngược 3-1 U22 Singapore (06/12/25 21:21)
- "Kẻ thách thức Nvidia" của Trung Quốc tăng 420% ngay ngày chào sàn, nhà sáng lập trở thành tỷ phú USD (06/12/25 21:05)
- Lâm Đồng: Chủ hồ báo xả lũ lúc 2 giờ sáng, chính quyền khẳng định "không kịp trở tay" (06/12/25 21:00)
- Khởi tố, bắt tạm giam đối tượng tuyên truyền chống phá Nhà nước (06/12/25 20:37)
- Hà Nội: Ông Nguyễn Duy Ngọc kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy Bộ Tư lệnh Thủ đô, ông Vũ Đại Thắng giữ chức Ủy viên (06/12/25 20:31)
- Hiện trường hỗn loạn vụ ô tô chở 4 người bị hất văng qua lan can cầu, rơi xuống suối ở Huế (06/12/25 20:03)