Dù nhà gái không thách cưới, nhà trai vẫn đem đến phần lễ đen 30 triệu đồng. Phản ứng của nhà gái khiến tất cả bất ngờ.

Tôi và Hạ yêu nhau gần 6 năm. Gia cảnh chúng tôi khác biệt: tôi sinh ra trong gia đình bình thường, mẹ làm giáo viên, bố mất sớm; Hạ là con út trong gia đình kinh doanh khá giả. Khi chúng tôi thông báo muốn cưới, bố mẹ Hạ tỏ ra lo lắng: “Con gái chúng tôi cần một người có khả năng lo cho tương lai, đừng để tình yêu làm con khổ.”

12-1762918942-chiec-hop-do-va-dam-cuoi-vuot-dinh-kien.jpg

Tôi hiểu và quyết định chứng minh bằng hành động. Trong hơn hai năm tiếp theo, tôi vừa đi làm, vừa nhận thêm các công việc ngoài giờ để tiết kiệm. Mỗi tháng, tôi gửi tiền về nhà để sửa sang căn nhà cũ: sơn tường, lát sàn, dọn dẹp phòng cưới, chuẩn bị tổ ấm nhỏ. Mẹ tôi cũng âm thầm chuẩn bị lễ cưới: may áo dài, chọn rạp, chuẩn bị 7 tráp lễ, và đặc biệt là chiếc hộp đỏ đựng 30 triệu đồng, coi đây là tấm lòng và lời hứa của nhà trai.

Ngày ăn hỏi, mẹ tôi trao chiếc hộp đỏ cho mẹ Hạ. Mẹ Hạ nhìn chúng tôi và nói:
“Chúng tôi biết ơn tấm lòng của nhà trai, nhưng không cần nhận tiền này. Nếu nhận, mọi người sẽ nghĩ con gái chúng tôi bị ‘bán’. Điều quan trọng là hai con biết trân trọng nhau và chuẩn bị cho tương lai bằng chính nỗ lực và tình yêu.”

Mẹ tôi nhẹ nhàng đáp: “Đây không phải là tiền mua con gái, mà là tấm lòng và lời hứa chăm lo cho Hạ suốt đời.”

Mẹ Hạ nhìn tôi, thấy sự cố gắng trong hơn hai năm qua — từ việc tích lũy, sửa nhà đến chuẩn bị lễ cưới và mỉm cười: “Chúng tôi nhận tấm lòng này như một biểu tượng. Hai con hãy sống bằng trái tim và sự đồng cảm.”

Đám cưới diễn ra giản dị nhưng ấm áp, trọn vẹn tình cảm giữa hai gia đình. Chiếc hộp đỏ hôm ấy không còn là tiền lễ, mà trở thành biểu tượng của tình yêu chân thành, sự kiên trì và niềm tin vượt qua mọi khác biệt. Từ đó, tôi và Hạ bước vào cuộc sống hôn nhân với niềm tin rằng, tình yêu thật sự sẽ dẫn lối, miễn là cả hai cùng nỗ lực và trân trọng nhau.

HL (SHTT)