Chồng tôi vốn vững vàng như núi, nhưng những thay đổi đột ngột cùng mảng tóc bạc trên thái dương đã khiến tôi bất an. Giây phút đọc được tin nhắn về khoản nợ khủng, tôi mới hiểu gánh nặng anh đang gồng gánh một mình.

Từ ngày cưới đến giờ, tôi vẫn quen với hình ảnh người chồng mạnh mẽ, cười lớn, bước đi vững vàng như thể chẳng có gì làm anh gục ngã. Thế nên những thay đổi gần đây khiến tôi thực sự bối rối: chồng tôi trở nên lặng lẽ hơn, ít nói hơn, bữa cơm cũng ăn rất chậm, mắt nhìn xa xăm.

Tôi hỏi thì anh cười trừ, bảo dạo này nhiều việc. Tôi tin như vậy, chỉ biết động viên anh lạc quan, cho đến một tối nhìn thấy cả mảng tóc bạc ngay trên thái dương anh, bạc nhiều đến mức tôi phải giật mình. Dù mới 40 tuổi, nhưng chỉ vài tháng thôi mà trông anh già đi như thêm mấy năm.

Tôi bắt đầu để ý thấy anh hay thức khuya, ôm điện thoại hoặc ngồi vào bàn làm việc đến quá nửa đêm. Sáng ra, gương mặt hốc hác, cằm chưa kịp cạo râu, ánh mắt như trốn tránh mỗi lần tôi hỏi han. Có hôm anh ngồi ngoài ban công rất lâu, đến khi tôi ra mới vội vã đứng lên, giả vờ vừa nghe điện thoại.

Một tối, thấy tóc chồng bạc trắng bất thường rồi nghe anh thú nhận bí mật giấu kín, tôi choáng váng đến điếng cả người- Ảnh 1.

Cảm giác bất an khiến tôi phải lặng lẽ tìm hiểu, dù trong lòng không muốn nghĩ điều gì xấu. Tôi kiểm tra những tờ giấy anh để trong ngăn bàn, xem các tin nhắn trong chiếc điện thoại cũ anh hay để ở nhà.

Rồi tôi tình cờ thấy vài tin nhắn trao đổi với bạn anh về khoản nợ. Lúc ấy tay tôi run đến mức phải vịn vào thành bàn. Một con số lớn đến mức tôi không hiểu sao anh có thể giữ trong lòng lâu như vậy, lại còn phải tự xoay xở trong im lặng.

Tôi nhớ lại suốt thời gian qua, anh vẫn cố gắng đóng học phí cho con đúng hạn, vẫn đưa tôi đi siêu thị mỗi cuối tuần, vẫn cố tỏ ra bình thường như thể không có chuyện gì. Giờ nghĩ lại, chắc anh tiết kiệm từng đồng, cố để tôi không biết.

Tôi ngồi thừ rất lâu sau khi đọc hết những tin nhắn ấy. Một phần tôi thương anh đến nghẹn lòng vì hiểu anh sợ tôi lo, sợ con thất vọng, sợ gia đình nhìn anh bằng ánh mắt khác.

Nhưng một phần khác, tôi thấy tủi thân vì anh không chia sẻ, không cho tôi cơ hội cùng gánh vác. Bao năm nay, tôi luôn tin vợ chồng thì phải nói với nhau mọi chuyện, vậy mà đến lúc khó khăn nhất, anh lại chọn gồng gánh một mình.

Tối hôm đó tôi nấu bữa cơm đầy đủ hơn mọi khi, cố tỏ ra bình thường. Khi nhìn anh ngồi xuống bàn, vai nặng trĩu, mắt thâm quầng, tôi gần như không kìm được. Nhưng tôi vẫn đợi chờ anh tự nói với mình.

Khi con đã đi ngủ, anh mới ngập ngừng kể rằng gần đây công việc không thuận lợi, một dự án thua lỗ khiến anh phải đứng ra chịu trách nhiệm. Anh nói bằng giọng nhỏ đến mức tôi suýt không nghe thấy. Anh bảo không muốn tôi buồn, không muốn tôi nhìn anh như người thất bại, nên định cố gắng tự xử lý trước.

Ngồi nghe, tôi thấy lòng vừa đau vừa thương. Nhìn những sợi tóc bạc lấp lánh dưới ánh đèn, tôi hiểu tất cả những đêm anh trằn trọc, những lần anh im lặng thật lâu chỉ là để che giấu sự sợ hãi và áp lực đang đè nặng lên mình.

Tôi không trách anh, nhưng tôi tự hỏi làm sao để anh hiểu rằng gia đình đâu phải chỉ để san sẻ niềm vui, mà còn để cùng nhau gánh những nỗi lo lớn nhất đời người?

Tôi nên làm thế nào để anh mở lòng với tôi hơn, để chúng tôi không còn phải đi qua những trận bão như vậy trong im lặng nữa?

HL (SHTT)