-
Xôn xao clip bảo vệ chung cư ở Hà Nội quây đánh hội đồng 1 người đàn ông, đã xác minh được đối tượng -
Xót xa về hoàn cảnh người đàn ông dắt chú chó đi bộ xin việc ở TP.HCM: Vợ bỏ đi khi con mới 4 tuổi -
Hiện trường tai nạn xe khách và xe tải trên cao tốc Cao Bồ-Mai Sơn: Nghẹt thở giải cứu 2 tài xế kẹt trong cabin -
Phát hiện người đàn ông tử vong trước sân nhà, trên lưng vẫn đeo bình phun thuốc sâu -
Tài xế Mercedes "dính cồn" gấp 2,8 lần mức kịch khung, bị phạt 54 triệu đồng trong đêm Noel -
"Cú sốc" tất niên: Nhân viên bốc trúng 365 ngày nghỉ phép có lương và màn thương lượng "cân não" với sếp -
Sai lầm từ bữa sáng: 6 "thủ phạm" khiến phụ nữ sau tuổi 30 tích mỡ thần tốc và tàn phá nhan sắc -
Tin đồn "đóng cửa hàng loạt cây xăng" ở Vành đai 1 Hà Nội: Sự thật phía sau khiến nhiều người ngỡ ngàng -
Đã tìm ra chủ nhân chiếc xe ở hiện trường vụ thi thể bốc cháy trong nghĩa trang, lộ dấu hiệu kỳ lạ -
Miền Bắc rét đỉnh điểm, có nơi dưới 8 độ C
Giới trẻ
01/11/2024 00:17Bạn bố chồng đến chơi, con dâu không chào, bỏ lên gác, đóng sầm cửa
Tôi năm nay hơn 70 tuổi.
Vợ mất rồi nên tôi lủi thủi một mình ở quê. Con trai không yên tâm với căn bệnh huyết áp cao của tôi nên nhất mực đòi đưa tôi lên ở cùng trên thành phố.
Dù ngại sống trong nhà các con nhưng tôi không biết làm cách nào để từ chối. Một là tôi lo hàng xóm sẽ dị nghị về con, hai là tôi cũng sợ mình bệnh tật ốm đau không ai biết.
Sau cùng, tôi quyết định gói ghém đồ đạc lên thành phố ở. Mới có mấy tháng thôi, tôi như trải qua một cơn ác mộng dài, ở không được, về cũng chẳng xong.
Con trai tôi khá giàu, ở nhà sang, đi xe xịn nhưng chúng không có hàng xóm. Hai vợ chồng lo đi làm, tối về nhà đóng cửa, nói chuyện với nhau, không qua lại, giao thiệp với những người xung quanh.
Các cháu tôi cũng sinh hoạt cùng một kiểu như vậy. Ngoài giờ đi học ban ngày, tối nào các cháu cũng học thêm tới tận khuya. Đến thời gian trò chuyện với ông nội đôi câu, các cháu cũng không có.
Tôi muốn đỡ chút việc nhà nhưng các con không cần vì đã có người giúp việc. Có lần tôi đi chợ mua thức ăn về nấu nướng, con dâu không thích, nói tôi mua đồ kém chất lượng. Từ đó, tôi không làm gì nữa.
Tôi bị tiểu đường, có nhiều món không thể ăn, nhưng trên mâm cơm, món nào cũng được nêm đường theo ý thích của con dâu.
Tôi nói thì con dâu bảo: “Bố ăn dần là quen, ở đâu quen đấy bố ạ. Cả nhà con ăn thế này nhiều năm rồi. Chúng con bận không thể lo thực đơn riêng cho bố được đâu ạ”. Câu nói ấy khiến tôi câm nín.
Ở thành phố, tôi không có bạn bè, chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà 4 tầng rồi lại ra ngoài ngồi ghế đá. May mắn, tôi gặp được 1, 2 người hàng xóm cũng từ quê lên ở với con cháu nên có người trò chuyện.
Mỗi lần nhìn thấy tôi nói chuyện với những người đó, các con lại tỏ vẻ không vui. Con trai, con dâu nhắc tôi cẩn thận tiếp xúc với “người ở quê”.
Mỗi chiều, khi con cái đi làm về, tôi muốn trò chuyện với chúng nhưng sợ mình làm phiền. Tôi chỉ biết ngồi tĩnh lặng nơi góc nhà, nghe tiếng xe cộ ngoài đường và nhớ quê da diết.
Ở đây, tôi cảm giác như mình đang lạc lõng giữa những người mình yêu thương nhất, như người khách lạ sống nhờ.
Đôi lúc tôi muốn về quê, nơi có ngôi nhà cũ và hàng xóm láng giềng, nhưng nghĩ đến cảnh sống một mình, lúc ốm yếu, đau đớn không có ai bên cạnh, tôi lại chùn bước.
Không ít lần tôi muốn tâm sự với con trai về nỗi buồn cô đơn của mình nhưng rồi lại thôi, sợ làm con phiền lòng.
Mới đây, có ông bạn học cũ biết tôi lên sống cùng các con, cùng thành phố với ông ấy nên gọi điện hẹn gặp. Tôi mừng quýnh nói với các con rằng, tôi có bạn sắp đến nhà chơi.
Hôm đó, khi tôi đang vui vẻ nói chuyện với bạn thì con dâu đi làm về. Nhìn thấy bạn của bố nhưng con dâu không chào, vội vã lên gác, đóng sầm cửa. Tôi xấu hổ với bạn nên tìm lý do nói giảm nói tránh giúp con.
Gần 18h, tôi cũng không thấy con dâu xuống hỏi chuyện cơm nước, ngỏ ý giữ bạn của bố ở lại ăn cơm. Tôi đành nói với bạn, đợi con trai tôi về sẽ đưa cả nhà đi ăn hàng. Nhưng dù giữ thế nào, ông bạn cũng không ở lại.
Lúc bạn về, con dâu mới xuống hỏi ráo hoảnh: "Bạn bố ở tận đâu mà đến chơi tới giờ này ạ?".
Hôm sau, con trai nhắc khéo: “Vợ con không thích có người lạ đến nhà”. Tôi tối sầm mặt, lòng buồn vô hạn.
Những ngày tháng tuổi già tưởng sẽ yên ổn và thanh thản nhưng giờ đây tôi chỉ thấy mình đang đối diện với nỗi buồn chông chênh.
Nuôi con từng ấy năm, con trưởng thành để rồi tôi lại phải chịu nỗi ấm ức này. Ở nhà các con mà tôi chẳng khác gì người đi ở nhờ. Tôi tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống như thế này tới bao giờ?
Theo PV (VietNamNet)
- MIK Group rút khỏi liên danh triển khai siêu dự án Trục Đại lộ cảnh quan sông Hồng (15:17)
- "Hiện tượng Tik Tok" Dương Ái Vy bị réo tên vì "hát chùa" ca khúc, công ty quản lý tung bằng chứng đáp trả (15:02)
- Hoàng Đức hay Đình Bắc: Ai xứng giành Quả bóng vàng Việt Nam 2025? (25 phút trước)
- Giá xăng RON95 lùi sâu xuống ngưỡng 19.000 đồng/lít (32 phút trước)
- Thiếu nữ 17 tuổi đi khám vì chưa từng có kinh nguyệt, ai ngờ mang nhiễm sắc thể nam và có… tinh hoàn (32 phút trước)
- Ford Mondeo 2026 chính thức lộ diện: Thêm công nghệ, tăng sức mạnh, thiết kế đậm chất thể thao (36 phút trước)
- Nóng: Vingroup rút đăng ký đầu tư dự án đường sắt tốc độ cao Bắc – Nam (37 phút trước)
- Các địa phương lần lượt công bố lương, thưởng Tết (49 phút trước)
- Đức Phúc giải mã sự thật về bác tài xế xe ôm bị hủy chuyến, cảnh báo chiêu trò trục lợi lòng tốt (51 phút trước)
- Chi 200 triệu làm đám cưới, “lỗ” 1/3 nhưng cô dâu vẫn thấy ấm lòng vì điều này (54 phút trước)