-
Trấn Thành bất ngờ lên tiếng xin lỗi mối tình cũ sâu đậm, lý do đằng sau khiến dân mạng tranh cãi -
Tiến Nguyễn gay gắt đáp trả về tình bạn với Thùy Tiên và Hằng Du Mục sau vụ kẹo Kera -
Biển số xe máy ngũ quý 99AA-999.99 Bắc Ninh chốt giá tiền tỷ kỷ lục, cảnh báo nguy cơ bỏ cọc -
Nữ sinh 14 tuổi mất tích bí ẩn sau giờ học, được tìm thấy ở nơi không ai nghĩ đến trong tình trạng bất ổn -
TP.HCM: Bé gái 12 tuổi cấp cứu vì nhét cục xà bông vào "nơi riêng tư", bác sĩ cảnh báo khẩn -
Danh tính cô gái bốc vác lái xe tải 30 tấn hỗ trợ miền Trung, thân thế đặc biệt, vóc dáng quyến rũ -
Tử vi 12 con giáp hôm nay - thứ 3 ngày 1/7/2025: Dần bấp bênh, Thân được quý nhân giúp đỡ -
Hải Phòng: Clip chủ nhà sững sờ khi phát hiện thợ cắt tóc ngồi trong tư thế gục đầu xuống, gọi không tỉnh -
Làm rõ nguyên nhân vụ tai nạn ở Quảng Trị khiến 3 học sinh thương vong -
Tuyển thủ Việt Nam và MC Huyền Trang Mù Tạt tung bộ ảnh "như phim Hàn" sau màn cầu hôn chấn động MXH
Gia đình
13/10/2025 14:04Khi tôi báo tin mình chỉ còn sống chưa đầy một năm, vợ không khóc mà hỏi một câu khiến tôi chấn động, 3 ngày không ngủ
Tôi từng nghĩ cuộc đời mình đã đạt đến ngưỡng hạnh phúc viên mãn. Vợ tôi, Mai, là người phụ nữ khiến ai gặp cũng phải ngoái nhìn. Cô ấy dịu dàng, chỉn chu, nói năng nhỏ nhẹ, biết cách cư xử. Hai con gái tôi, một đứa 7 tuổi, một đứa mới 4, như hai thiên thần nhỏ, suốt ngày ríu rít trong nhà. Cứ mỗi chiều về, nhìn căn nhà sáng đèn, nghe tiếng cười con, tôi lại thấy lòng bình yên đến lạ. Tôi đã tin rằng cuộc đời này, chẳng còn gì khiến mình sợ hãi.
Cho đến ngày cầm tờ kết quả xét nghiệm, tay tôi run lên. Bác sĩ nói bệnh của tôi là dạng hiếm, phát hiện muộn, thời gian sống có thể không quá 1 năm. Tôi ngồi lặng thinh cả tiếng đồng hồ, nghe tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực. Cả đời tôi chăm lo cho gia đình, chưa từng nghĩ có lúc chính mình lại trở thành gánh nặng. Tôi giấu Mai, giấu cả bố mẹ, chỉ nói là công việc căng thẳng, cần nghỉ ngơi thêm. Nhưng đêm nào tôi cũng mất ngủ, nhìn hai con say giấc mà tim nhói đau.
Một tháng sau, tôi quyết định nói thật với Mai. Tôi không muốn giấu cô ấy nữa. Tôi nói bằng giọng bình thản nhất có thể, mong tìm kiếm sự an ủi động viên. Mai im lặng khá lâu rồi hỏi: "Bệnh này… có thể chữa khỏi không?". Tôi lắc đầu, cô ấy cúi xuống, đôi mắt rưng rưng, giọng run rẩy hỏi tiếp: "Thế nếu điều trị kéo dài sự sống, tốn nhiều tiền không anh?".
Câu hỏi ấy khiến tôi hụt hẫng. Mai không động viên, không an ủi, không ôm lấy tôi mà chỉ quan tâm liệu có tốn nhiều tiền chữa trị không. Tôi hiểu ai cũng sợ mất tiền, sợ mất an toàn tài chính nhưng với tôi, câu hỏi đó như lời tuyên án rằng tình yêu mà tôi từng tin tưởng, hóa ra mỏng manh đến thế, vẫn không thoát khỏi nỗi lo "tốn tiền".

Từ hôm đó, Mai trở nên yên tĩnh và kín kẽ lạ thường. Cô ấy nói muốn đứng tên chung sổ tiết kiệm cho tiện chi tiêu, muốn nắm rõ các khoản đầu tư của hai vợ chồng . Tôi nhận ra cô ấy đang sợ tôi tiêu hết tài sản vào bệnh viện, sợ tương lai của vợ và hai con tan theo những hóa đơn viện phí. Tôi hiểu nhưng vẫn không sao nuốt nổi nỗi cay đắng ấy.
Một buổi tối, khi tôi vừa từ bệnh viện về, thấy cô ấy đang nói chuyện điện thoại, giọng thì thầm: "Anh ấy yếu lắm rồi, chắc chẳng làm được gì nữa… Con phải tính trước thôi". Tôi đứng ngoài cửa, nghe rõ từng chữ, người phụ nữ mà tôi từng nghĩ sẽ nắm tay mình đến cuối đời, hóa ra lại tính đường trước khi tôi ngã xuống.
Đêm ấy, tôi ngồi một mình trong phòng khách, nhìn khung ảnh cưới trên tường. Khuôn mặt cô ấy trong tấm ảnh vẫn đẹp như ngày nào, còn tôi, người đàn ông đang dần mất đi sinh lực sống, chỉ thấy trong tim một khoảng trống lạnh buốt. Sau 3 ngày không ngủ, tôi nghĩ mãi rồi quyết định viết đơn ly hôn.
Sáng hôm sau, tôi đặt tờ đơn trước mặt vợ. Mai sững sờ, tôi nói khẽ rằng anh không trách em, anh hiểu con người khi sợ hãi thì thường ích kỷ, giờ anh chia nửa tài sản cho em, nửa còn lại anh sẽ gửi về cho bố mẹ để báo hiếu, còn anh không cần gì nữa.
Cô ấy bật khóc, nói rằng tôi hiểu lầm, rằng cô ấy chỉ muốn lo cho con. Tôi không đáp lại vì tôi đã quá mệt mỏi để phân định đâu là thật, đâu là giả.
Khi ký tên, tay tôi run đến mức chữ viết ngoằn ngoèo, nhòe cả mực. Tôi biết, mình không chỉ chia tay người vợ, mà còn chia tay cả niềm tin cuối cùng vào hạnh phúc. Phải chăng chỉ đến khi biết mình sắp rời khỏi thế gian, người ta mới thật sự nhìn thấy rõ lòng người bên cạnh? Và nếu vậy, có đáng buồn không khi điều tôi thấy lại là sự lạnh lẽo đến tận cùng? Tôi nên làm gì với quãng thời gian ngắn ngủi còn lại của mình, tiếp tục chữa bệnh, hay chỉ đơn giản là học cách chấp nhận sự cô đơn trước khi nhắm mắt?
- Hiện trường người đàn ông làm điều dại dột ở bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh 2, hé lộ hoàn cảnh đáng thương (08:18)
- Hỗn chiến vì mâu thuẫn đi vệ sinh "tùy tiện", nam thanh niên bị đâm thương tật 55% (08:14)
- Tổng thống Trump triệu tập họp khẩn về Venezuela, "không loại trừ" khả năng điều quân (08:10)
- Nữ sinh nỗ lực vượt khó để giành tấm bằng loại xuất sắc (08:07)
- Trấn Thành bất ngờ lên tiếng xin lỗi mối tình cũ sâu đậm, lý do đằng sau khiến dân mạng tranh cãi (43 phút trước)
- Tiến Nguyễn gay gắt đáp trả về tình bạn với Thùy Tiên và Hằng Du Mục sau vụ kẹo Kera (50 phút trước)
- Biển số xe máy ngũ quý 99AA-999.99 Bắc Ninh chốt giá tiền tỷ kỷ lục, cảnh báo nguy cơ bỏ cọc (56 phút trước)
- Nữ sinh 14 tuổi mất tích bí ẩn sau giờ học, được tìm thấy ở nơi không ai nghĩ đến trong tình trạng bất ổn (1 giờ trước)
- TP.HCM: Bé gái 12 tuổi cấp cứu vì nhét cục xà bông vào "nơi riêng tư", bác sĩ cảnh báo khẩn (1 giờ trước)
- Danh tính cô gái bốc vác lái xe tải 30 tấn hỗ trợ miền Trung, thân thế đặc biệt, vóc dáng quyến rũ (1 giờ trước)