-
Camera ghi lại khoảnh khắc nam shipper bị xe container đầu kéo cán tử vong khi tránh ô tô 7 chỗ: Hiện trường ám ảnh! -
Vụ chú rể sinh năm 2002 nghi nhảy cầu trong ngày đón dâu ở Ninh Bình: Nạn nhân hiền lành, vợ sắp cưới đang có bầu? -
Hà Nội: Một số tuyến đường áp dụng đèn tín hiệu giao thông đếm lùi 8 giây -
Khánh Hòa: Hai người phụ nữ tử vong trong tư thế không tưởng -
Hà Tĩnh: Tình tiết đau lòng vụ nam sinh lớp 7 hành hung khiến bạn nữ cùng lớp phải nhập viện -
Tài sản tăng mạnh, tỉ phú Phạm Nhật Vượng lọt top 128 người giàu nhất hành tinh -
Quốc hội khóa XVI có 500 đại biểu, dự kiến gồm 80-90 Ủy viên Trung ương -
Tìm ra nguyên nhân 3 người tử vong trong căn phòng trọ ở Đồng Tháp, chủ vựa dừa tiết lộ cuộc gọi cuối -
Sốc: Khoảnh khắc bé trai 2 tuổi rơi thẳng xuống hố thang máy ngay trước mắt cha mẹ -
Cái kết đắng cho Chủ tịch HĐQT trường THPT lộ clip thân mật với nhiều phụ nữ trong phòng làm việc ở Ninh Bình
Gia đình
06/07/2025 10:10Mẹ chồng từng ghê gớm xua đuổi tôi ra khỏi nhà, 3 năm sau, sự thật hé lộ khiến tôi chỉ muốn ôm chân bà mà khóc
Tổ ấm
Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, một đám cưới nhỏ gọn nhưng ấm cúng. Anh là con một, lại sống rất tình cảm nên tôi cứ nghĩ đời mình như thế là viên mãn. Không ngờ chỉ sau 3 năm chung sống, anh phát bệnh hiểm nghèo. Chúng tôi dốc hết tiền bạc để chạy chữa cho anh, vay mượn thêm từ họ hàng và bán cả căn nhà nhỏ mà bố mẹ tôi cho, để góp phần thuốc thang nhưng rốt cuộc, anh vẫn không qua khỏi.
Sau tang lễ, tôi cùng con gái nhỏ ở lại nhà chồng. Thời gian đầu, bố mẹ chồng vẫn thương tôi, nhất là mẹ, bà hay lặng lẽ ngồi ôm cháu, nhìn ra sân mà không nói gì. Bố mẹ chồng buồn rầu, cũng có lúc ốm lên ốm xuống vì thương nhớ con trai, tôi phải lo thuốc thang, nấu cháo, chăm sóc ông bà. Cứ tưởng cả nhà cứ nương tựa vào nhau sống nhưng chỉ một năm sau, mọi thứ đổi khác. Mẹ chồng trở nên khó tính. Bà xét nét tôi từng câu nói, từng cái bát đôi đũa. Bố chồng thì lặng thinh, chỉ lâu lâu nhắc khéo chuyện tôi nên "nghĩ cho tương lai", "còn trẻ thì tính đường khác".
Một chiều, mẹ chồng gọi tôi ra hiên nhà, nói rõ: "Nhà này không thể mãi là nhà con được. Con nên tự lo cuộc sống của mình". Lúc ấy, tôi chỉ biết ôm con gái vào lòng mà đau xót. Dù tủi thân, dù giận đến phát run nhưng tôi vẫn gật đầu chấp nhận rời đi.

Rét lạnh
Tôi bế con rời khỏi nhà chồng, thuê một phòng trọ nhỏ tầm 12 mét vuông. Ban ngày tôi nấu xôi bán ở góc chợ đầu ngõ, tối đến lại quét dọn cho 3 văn phòng gần đó. Mỗi ngày tôi ngủ chưa tới 5 tiếng, nhưng có đồng tiền nào trong tay là tôi sắm sữa đủ đầy cho con, không để con thiếu thốn.
Con bé ngoan, ít khi quấy khóc. Mỗi chiều tôi đón nó từ lớp mẫu giáo về, hai mẹ con ngồi ăn cơm canh đạm bạc bên mâm nhựa, vẫn cười đùa, vẫn kể chuyện trong ngày. Tôi cứ nghĩ mình sẽ cố gắng như thế vài năm, đợi con lớn thêm chút rồi tính tiếp.
Nhưng rồi một hôm, bố mẹ chồng tìm đến chỗ tôi trọ. Bố chồng nói thẳng: "Hai mẹ con sống thế này khổ quá. Thôi, con cứ để cháu về ở với ông bà, ông bà lo được". Tôi thương con, sợ nó theo tôi sẽ quá cực, nhưng cũng không muốn rời xa nó. Vậy mà con bé vừa về thăm ông bà nội một lần đã ríu rít kể: "Ông mua đồ chơi mới cho con nè mẹ, bà còn luộc tôm cho con ăn, con tôm gì mà to lắm, ngon lắm, con chưa được ăn bao giờ". Tôi biết, nhà chồng vẫn dư dả. Bố chồng còn đang làm kế toán trưởng một công ty lớn, họ sẽ lo cho cháu tôi tốt hơn tôi.
Cuối cùng, tôi gật đầu, đưa con về cho ông bà nuôi. Từ đó, tôi sống một mình trong căn phòng trọ trống tênh, ngày đi làm, đêm trở về nghe tiếng trẻ con hàng xóm mà ứa nước mắt.

Lặng lẽ
Tôi vẫn giữ thói quen bán xôi buổi sáng ở góc chợ. Có lần, tôi bất chợt thấy bóng dáng mẹ chồng đứng khuất sau cột điện, nhìn tôi rất lâu rồi mới quay đi. Tôi tưởng mình hoa mắt. Dần dà, tôi thấy bà đến nhiều lần, lúc thì ngồi ở quán nước đầu hẻm, lúc thì đứng bên kia đường giả vờ xem điện thoại. Bà có khi nghĩ rằng tôi không thấy bà, song tôi biết, thỉnh thoảng bà lại loanh quanh ở chỗ tôi bán xôi.
Vài lần tới thăm con, tôi hỏi con gái, con kể: "Bà nội vẫn thường đưa con đến trường, xong bà qua chỗ mẹ bán xôi á. Nhiều hôm bà còn kể cho con biết hôm nào mẹ bị ế, hôm nào mẹ bán hết sớm á".
Tôi không hỏi gì thêm, chỉ cúi mặt, thấy lòng mình nhói lên. Bà từng là người đẩy tôi ra khỏi nhà, từng khiến tôi tưởng mình bị ghét bỏ đến tận cùng, vậy mà giờ lại lén lút dõi theo tôi mỗi sáng.
Những buổi chớm đông, khi tôi ngồi co ro bên nồi xôi nghi ngút khói, tôi vẫn thấy dáng người ấy thấp thoáng đâu đó. Không đến gần, không hỏi han, chỉ lặng lẽ nhìn rồi quay đi, như một thói quen không ai giải thích nổi. Chuyện này kéo dài đến năm thứ 3, kể từ khi tôi rời khỏi nhà chồng, vẫn tiếp diễn.
Nhói tim
Một buổi chiều mùa hè, tôi về thăm con gái. Vừa đến cổng thì gặp bố chồng đang đứng trước cửa, ông nhìn tôi rất lâu rồi mới mời vào nhà. Mẹ chồng không có ở đó, bà đang đi chùa.
Tôi tưởng sẽ chỉ thăm con một lát như mọi lần nhưng bố chồng bất ngờ nói: "Cứ để con bé chơi bên hàng xóm thêm lúc nữa, tí bố gọi về cho. Bố muốn nói chuyện với con một chút".
Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn vâng dạ ngồi xuống, chờ ông bắt đầu câu chuyện.

"Con từng trách mẹ chồng con đúng không? Nhưng con có biết, mẹ con cố tình làm thế là để cho con có thể bước tiếp không?".
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông, ông tiếp lời, giọng trầm trầm: "Bà ấy nói với bố, nếu con ở lại, con sẽ mãi chăm nom cho đôi vợ chồng già này, chẳng dám lấy ai, chẳng dám đi đâu. Mà con còn trẻ. Bà ấy sợ con gò bó, đánh mất thanh xuân ở căn nhà này nên chọn cách xấu nhất, đẩy con đi, cho con ghét mà bỏ đi luôn, để con yên tâm tìm hạnh phúc mới. Nhưng thực ra, bà ấy còn đau hơn con. Tuần nào bà ấy cũng phải đến nhìn xem con sống thế nào, có người đàn ông nào đỡ đần con không?".
Tôi nhìn quanh căn nhà quen thuộc, từng ngóc ngách in dấu bao kỷ niệm. Nơi tôi từng bị đuổi đi trong tủi hờn, hóa ra lại là nơi muốn tôi hạnh phúc, sống tốt nhất.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, chỉ biết đêm ấy, tôi nằm bên con, lặng lẽ vuốt tóc nó rồi tự hỏi tôi nên tiếp tục cuộc sống đơn độc kia rồi tìm một người mới hay quay trở lại, sống tiếp bên bố mẹ chồng, để ông bà không còn phải lo lắng cho "hạnh phúc khác" của tôi nữa.
Lời nhắn từ trái tim: Đôi khi tình thương không phải lúc nào cũng mang hình hài dịu dàng hay ngọt ngào. Có những người không biết cách nói yêu, chỉ biết chọn cách khiến ta đau để ta trưởng thành, chọn cách đẩy ta đi để ta được sống một đời tự do, thay vì bị buộc vào những nghĩa vụ và hi sinh không tên. Nhưng rồi khi ta đủ trải qua, đủ lắng lại và đủ thứ tha, ta mới hiểu có những vết thương sinh ra từ tình yêu, có những xua đuổi lại chính là cách người ta giữ gìn ta theo một kiểu âm thầm, lặng lẽ nhất.
- Lamine Yamal bất ngờ rút khỏi tuyển Tây Ban Nha, HLV De La Fuente “sốc toàn tập” (11/11/25 23:12)
- Bắt giữ người đàn ông Trung Quốc mang thiết bị phát sóng xâm nhập tài khoản ngân hàng ở Hà Nội (11/11/25 22:47)
- Tài xế ô tô nghi bị tấn công vì không xoá clip đốt pháo: Chính quyền lên tiếng, hé lộ nguyên nhân bất ngờ (11/11/25 22:22)
- Làn sóng đánh giá 1 sao khách sạn Hàng Cháo: “Đòn thù mạng” vô nghĩa trên Google (11/11/25 22:09)
- Làm rõ động cơ phát tán clip “nhạy cảm” liên quan người đàn ông thân mật với nhiều phụ nữ ở Ninh Bình (11/11/25 21:51)
- “Phá đám sinh nhật mẹ”: Tiếc cho Bình Bồng Bột và Ngọc Sơn (11/11/25 21:25)
- Cục CSGT khẳng định: Dùng điện thoại khi dừng đèn đỏ sẽ không bị phạt (11/11/25 20:59)
- Gần 300 người nghi ngộ độc sau khi ăn “bánh mì cóc cô Bích”, phát hiện thêm vi khuẩn gây bệnh (11/11/25 20:52)
- Vụ khách sạn từ chối khách lúc 2h: Công an làm việc với chủ Royal Hotel, lộ ra hàng loạt vi phạm (11/11/25 20:36)
- Thanh niên “bốc đầu” xe máy trên phố Trần Nhân Tông gặp ngay 141 (11/11/25 20:15)